LÊ KIM THƯỢNG
Chân Chim
Em về áo lộng Phù Vân
Mây bay tám hướng như gần như xa
Thế rồi… nắng tắt, mưa qua
Ướt mem dáng ngọc, ướt tà áo buông…
Luồn tay chải tóc em suôn
Lao lung tóc xõa sợi buồn đong đưa
Xưa, hôn nhau dưới cơn mưa
Nay xa nhau… chút hương thừa còn thơm…
Em vui, một Lễ Thành Hôn
Tôi buồn hết cả một hồn liêu xiêu
Khi em đòi lại tiếng yêu
Quanh tôi rơi rụng rất nhiều mưa bay…
Mười năm, dặm biển chân mây
Mười năm, nhớ cội thương cây chung tình
Núi mòn sông cạn đinh ninh
Giữ cho nhau một chút tình… rồi thôi…
Xa người xa hết niềm vui
Thơ tình héo úa… ngậm ngùi trở trăn
Môi khô ngậm nỗi nhọc nhằn
Mắt buồn đọng lại vết hằn chân chim…
Dạ Lan
Người thôi dạo bước phong sương
Thôi bôn ba mấy nẻo đường thế gian
Đời tàn, mộng ảo cũng tàn
Lui về vui với xóm làng Cố Hương
Nước sông, gạo chợ, củi vườn…
Trưa vàng, chiều tím, thân thương quê nghèo…
Vi vu gió thổi qua đèo
Thôn xa đồng vắng, nắng treo bóng dừa
Mùi hương đất mới thoảng đưa
Bờ Lau rũ bến sông xưa nắng hè
Cò về đậu trắng hàng tre
Lạc bầy tiếng Cuốc vẳng nghe thất thường
Hoa cau rụng trắng sân vườn
Gió lay lay, thả làn hương trăm miền
Đường thôn quạnh quẽ ngõ xiên
Áo Bà Ba dáng dịu hiền mong manh
Ngu ngơ vườn mộng mình anh
Chiều tà ai thả khói xanh bồn chồn
Nắng chiều rơi nhẹ vào hồn
Một mình, một bóng hoàng hôn qua đời…
Bao năm quên mất tiếng cười
Rượu không đủ ấm cho người gian nan
Đêm qua, điếu thuốc cũng tàn
Ngồi buồn thèm ngắm một làn khói đưa
Ngoài hiên đêm lạnh rơi mưa
Nghiêng chao nỗi nhớ, tình xưa mơ màng
Đèn khuya bóng lã, bấc tàn
Chợt nghe hương tỏa Dạ Lan thắm đằm
Giường đôi, lạnh một chỗ nằm
Vọng đêm khuya… tiếng gọi thầm Cố Nhân…
Ninh Hòa, tháng 8. 2020