LÊ KIM THƯỢNG
Duyên Xuân
1.
“Nhớ ai bổi hổi, bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than...”
Đón đưa, một chiếc đò ngang
Nắng qua miền Hạ, mưa tàn cuối Đông
Hai nhà cách một dòng sông
Cùng chung nắng lửa, mưa dông, bến chờ
Chờ cho mỗi phút thành giờ
Đường quê vắng ngát đôi bờ cỏ non...
Em sang dáng nhỏ thon thon
Nắng Xuân trải nhẹ, gót son đỏ hồng
Vườn yêu nước Nhược, non Bồng
Yêu cho rộng biển, dài sông, tím chiều
Trong vòng tay ấm hương yêu
Trời Xuân buông gió, tóc chiều bay bay
Nắng qua kẽ lá lay lay
Rơi trên môi mắt, tình say êm đềm...
Em về... buồn lắm không em
Bước chân lối cỏ, dáng mềm trinh non
Cuốc kêu xa bạn mỏi mòn
Sương buồn đọng lại trên con mắt hồng...
2.
Nước nguồn chảy xuống Biển Đông
Thương em tủi phận lấy chồng xứ xa
Em giờ xa cách quan hà
Bỏ câu thề hẹn tình ta vĩnh hằng
Xa tôi, em nhớ tôi chăng?
Em xa, khuyết nửa vầng trăng lưỡi liềm
Em giờ, tha thướt áo xiêm
Tôi giờ, ray rứt nỗi niềm riêng đau
Đôi ta sông cuối, sông đầu
Trường Giang nước chảy, nỗi sầu trùng khơi
Lời yêu em nói với người
Có như những tiếng nói cười với anh?
Em xa, vườn mộng vắng tanh
Tiếng chim ngừng hót, cỏ tranh tiêu điều
Vườn yêu giậu ngả tình xiêu
Cây thưa rũ lá, nắng chiều lơ thơ
Vườn hoang đứng ngóng bơ vơ
Tìm người Xuân trước, bây giờ hỏi ai?
Trước sau trống vắng trong ngoài
Chỉ còn bóng nắng u hoài, chông chênh
Tình ta lắt lẻo, gập ghềnh
Thơ tình rụng xuống, mọc lên... trái sầu...
Ninh Hòa, tháng 03. 2019
“...” Ca dao