LÊ KIM THƯỢNG
Sang Ngang
1.
“Mong người chẳng thấy người sang
Ngày ngày ra đứng cổng làng ngóng trông
Con đường xa tít bên sông
Bóng chiều đã xế... người không thấy người…”
Má hồng thơm tuổi đôi mươi
Bờ mi cong vút... mắt cười thêm duyên
Áo bà ba nét dịu hiền
Xuân thì vừa chín, hồn nhiên mặn mà
Em qua vườn mộng thướt tha
Cho hoa với bướm lân la tự tình
Bên thềm sứ trắng nghiêng mình
Đào hồng khoe sắc chung tình sớm trưa
Bên sông rơi nụ cười xưa
Thả trôi dòng nước... gió đưa bồng bềnh
Cầu cong nỗi nhớ hai bên
Lục bình tím ngắt lênh đênh duyên tình
Em về dáng nhỏ lung linh
Dấu chân là cánh hoa quỳnh đài trang…
2.
Em về bên ấy không sang
Vườn yêu vắng ngắt... lá vàng vàng phai
Nắng chiều thoi thóp chờ ai
Mờ xa chiếc bóng... lối dài xa xăm
Tiếng chân chìm lắng âm thầm
Dấu xưa dĩ vãng... khói trầm thoảng hương
Con tằm rút ruột tơ vương
Một mình, một nhớ, một thương, một lòng
Mười năm... ai mõi mòn trông
Mười năm tình cũ... mười đông lỗi thề
Em ơi… “Một cõi đi về…”
Ngày dài không gặp lê thê muộn phiền…
Kiếp này duyên đã lỡ duyên
Thì xin giữ lại lời nguyền kiếp sau
Làm sao tát cạn biển sầu
Cho vơi nỗi nhớ… qua cầu sang ngang…
“Gió đưa, gió đẩy bông Trang
Ai đưa, ai đẩy... duyên nàng về đâu?...”
“…” Ca dao Việt Nam