LÊ LÃNG DU
Từ Khi Em Lạc Lối Về
Từ khi trăng khuyết rồi tròn
Từ khi em ướm nụ hồn trinh nguyên
Em về ta lạc cung Tiên
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn đêm nghiêng ơ hờ
Chạm tay đàn dậy đường tơ
Nốt khoan nốt nhặt câu thơ bổng trầm
Gieo vào trời đất thanh âm
Rụng rời tâm dạ cung cầm nguyệt hoa
Từ khi vóc liễu ngọc ngà
Hồn xiêu dạt giữa phong ba cõi đời
Tìm em cuối biển chân trời
Đêm tàn trong mộng ngày chơi vơi tình
Từ khi ta với bóng mình
Rượu nồng đêm quạnh vô tình dửng dưng
Cạn trong say tỉnh lưng chừng
Oan khiên một nỗi duyên dùng khó se
Trăng huyền lạc giữa sông quê
Trăm năm chìm đắm lối về trần gian
Từ khi non nước giang san
Trầm luân ai cũng võ vàng ngày xa…
Mai
Mai ta bỏ phố lên rừng
Chênh vênh dốc núi lưng chừng cõi mây
Bốn mùa rượu ủ cơn say
Buồn vui chếnh choáng gió lay tóc bồng
Mai này lưng cũng lòng còng
Câu thơ rồi cũng long đong dưới trời
Trăng lên góc núi lả lơi
Ngọc ngà nguyệt cũng phai phôi sắc tình
Mai này mình uống với mình
Rượu tăm đốt cháy bóng hình xa xăm
Từ đây gác bỏ si sân
Thanh danh của họ thanh bần đời ta
Mai này quên chuyện sơn hà
Nước non non nước chỉ là nước non
Vòng tròn luẩn quẩn cỏn con
Mỏng manh như một vết son má hồng
Biết là lận đận núi sông
Cũng đành gác bỏ cho lòng an nhiên
Chiều chiều bên bóng thê hiền
Cây đàn thơ phú thiên duyên đất đời
Nhớ Ngày Xưa
Người đi từ một thuở nào
Mùa sang mấy bận lao xao giữa hồn
Áo đào đôi mảnh sắc hương
Tóc thơm mùi lá chanh vườn quê xa
Thu tàn đông chớm hồn hoa
Cõi xưa mộng mị gót ngà phai phôi
Hoa ươm vàng ngát bãi bồi
Thuyền qua sông lặng mây trôi bềnh bồng
Người đi chốn cũ rêu phong
Câu thơ khờ dại long đong theo người
Người đi để lại nụ cười
Hồn nhiên lạc giữa cõi đời tương tư
Từ khi rời bước tạ từ
Quê hương vẫn vậy cứ như thuở nào
Vẫn hồn rơm rạ vàng hao
Vẫn mùi thơm lựng nhà nào khô queo
Mướp giàn khoe trái khẳng kheo
Chiều chiều rượu đế trong veo quê nhà
Người đi chốn ấy bôn ba
Cho ai ở lại nhớ xa nhớ gần
Nhớ về thuở ấy xuân xanh
Cùng trang lứa hay đành hanh dỗi hờn
Đêm đêm uống rượu gảy đờn
Ngọt ngào câu hát cải lương quê nhà…