LÊ LÃNG DU
Hư Vô Một Lối Ta Về
Giận hờn chi hỡi nắng
Cho đời phai những sợi tơ vàng
Cho mây về u uẩn buổi đông sang
Một mình nơi quán vắng nhìn trời bay bay mưa bụi?
Lóng ngóng cơn gió bấc thổi qua lạnh buồn xao xác đôi tay héo gầy trần trụi
Phím đàn thương ai mà rơi rơi từng chuỗi thanh âm
Nỗi nhớ quê nhà trong cõi lòng vừa sắt se đắng đót, vừa ân cần
Buông thả nỗi niềm suy tư hoài niệm
Bao nhiêu lần đứng nhìn xe tang đi qua mà thương người đưa tiễn
Người ở lại chốn này, người đi về bến bờ xa
Nước mắt tiếc thương lăn tròn theo những vòng hoa
Thôi thôi cũng đành cúi đầu tạ từ giã biệt
Trối trăn nào cũng chân tình thuần khiết
Đẹp long lanh như những tinh thể buồn
Từ nơi đáy sâu ngỏ khuất của linh hồn
Nhỏ nhoi mập mờ một đốm sáng
Bao nhiêu điều hạnh phúc cho nhau, bao nhiêu lần ưu phiền chao chán
Bấy nhiêu buồn vui lạc giữa đất trời
Niềm đau nào đã lịm trên môi cười
Rồi hé nụ dửng dưng?
Ai rồi cũng một lần đi đến chạm vào giây phút sau cùng
Để tìm về nơi nghìn trùng hồn tan bóng khuất
Ai rồi cũng không tiếc chi lời trối trăn thật thà, chân thật
Rủ bỏ bao trắc ẩn trên đời cho lòng thanh thản mà đi
Mai sau nào có còn gì
Để làm hành trang mang theo đi vào bụi gió
Chỉ còn đôi bàn tay trắng giữa mênh mông đất trời bỏ ngỏ
Hư vô một lối ta về
Nâng Phím Đàn Rung
Em về nâng phím đàn rung
Trăm năm biết mấy lần chùng dây tơ
Oan khiên lạc giữa đôi bờ
Đất trời mưa móc ru hờ tình ai
Đêm nghe tình tự sông dài
Câu kinh gió hú núi cài xót xa
Thanh âm từ ngón tay ngà
Ngân lên giữa cõi ta bà trần ai
Thôi thì muợn nắng sớm mai
Vay chiều chút khói lam phai cuối trời
Trả cho hết nợ với người
Hồn hoa tím tận môi cười mà thương
Trong ngần ngọn cỏ giọt sương
Tinh khôi bóng ngọc dặm trường ngàn xa
Đàn ơi! Đàn cứ ngân nga
Cho chiều hoang tím la đà nước non..
Giận hờn chi hỡi nắng
Cho đời phai những sợi tơ vàng
Cho mây về u uẩn buổi đông sang
Một mình nơi quán vắng nhìn trời bay bay mưa bụi?
Lóng ngóng cơn gió bấc thổi qua lạnh buồn xao xác đôi tay héo gầy trần trụi
Phím đàn thương ai mà rơi rơi từng chuỗi thanh âm
Nỗi nhớ quê nhà trong cõi lòng vừa sắt se đắng đót, vừa ân cần
Buông thả nỗi niềm suy tư hoài niệm
Bao nhiêu lần đứng nhìn xe tang đi qua mà thương người đưa tiễn
Người ở lại chốn này, người đi về bến bờ xa
Nước mắt tiếc thương lăn tròn theo những vòng hoa
Thôi thôi cũng đành cúi đầu tạ từ giã biệt
Trối trăn nào cũng chân tình thuần khiết
Đẹp long lanh như những tinh thể buồn
Từ nơi đáy sâu ngỏ khuất của linh hồn
Nhỏ nhoi mập mờ một đốm sáng
Bao nhiêu điều hạnh phúc cho nhau, bao nhiêu lần ưu phiền chao chán
Bấy nhiêu buồn vui lạc giữa đất trời
Niềm đau nào đã lịm trên môi cười
Rồi hé nụ dửng dưng?
Ai rồi cũng một lần đi đến chạm vào giây phút sau cùng
Để tìm về nơi nghìn trùng hồn tan bóng khuất
Ai rồi cũng không tiếc chi lời trối trăn thật thà, chân thật
Rủ bỏ bao trắc ẩn trên đời cho lòng thanh thản mà đi
Mai sau nào có còn gì
Để làm hành trang mang theo đi vào bụi gió
Chỉ còn đôi bàn tay trắng giữa mênh mông đất trời bỏ ngỏ
Hư vô một lối ta về
Nâng Phím Đàn Rung
Em về nâng phím đàn rung
Trăm năm biết mấy lần chùng dây tơ
Oan khiên lạc giữa đôi bờ
Đất trời mưa móc ru hờ tình ai
Đêm nghe tình tự sông dài
Câu kinh gió hú núi cài xót xa
Thanh âm từ ngón tay ngà
Ngân lên giữa cõi ta bà trần ai
Thôi thì muợn nắng sớm mai
Vay chiều chút khói lam phai cuối trời
Trả cho hết nợ với người
Hồn hoa tím tận môi cười mà thương
Trong ngần ngọn cỏ giọt sương
Tinh khôi bóng ngọc dặm trường ngàn xa
Đàn ơi! Đàn cứ ngân nga
Cho chiều hoang tím la đà nước non..