LÊ PHƯƠNG CHÂU
Hồi Ức
Rồi em ngã xuống trang thơ,
cháy trang giấy vụn bay hờ đời ta
hôm nay không là hôm qua
chiêm bao nhặt lẵng cúc hoa trở mình
thiên đường hồng hạc dìm cơn nắng
để gió quay về trêu mắt ta!
Khởi Đầu
Đêm cứ rải ước mơ
Cho ngày thêm ráng đỏ
Em cứ thản nhiên qua đó
Chẻ sâu nếp tình trăm năm
Đã biết lòng tin là sóng cả
Thoáng mây qua tóc thời gian
Địa cầu cong lưng chia xẽ
Vàng thu treo bóng địa đàng
Duổi thẳng chân đường ngựa chạy
Nhớ đừng quay mặt
Bão chết bờ kè dậm chân!
Theo Màu Sương Khói
Thênh thang nhẹ gót thênh thang
Rời xa quán trọ thẳng đàng chân quê
Yến oanh bướm lượn bốn bề
Lênh đênh thuyền khách chợt về ẩn không.
Tôi Về Mênh Mông
trường khúc buồn tháng năm
trên đọt non héo úa
ta nhiều đêm mồi lửa
thắp ngọn tình chia xa
trời nóng sôi nắng hạ
hoa phượng tím chực chờ
bàn tay đưa đón vẫy
gốc me buồn xác xơ
mai sang bờ quá khứ
tìm về một nửa khuya
mượn chén trà xế bóng
rót nhân gian giọt chờ
rồi ngày trôi qua mau
mưa đầu mùa lên tiếng
rã rời thân dấu yêu
cơn mưa dầm yểu mệnh
chong ngọn nến đời sau
bình nguyên ta trải thảm
ta mời ta mâm trầu
tựa lưng tường vôi trắng
tựa vách tường không ngăn
mênh mông trời mây khói!
Trầm Tịch
Nắn nót từng chữ viết - bên ta
Ai ban giọt đắng phủ thiên hà
Hoài cảm âm trầm vô sở trú
Bình thân - hơi vào - hơi ra
Thâm giao vạn nẻo một con đường
Cười vui sương toả lối tùng dương
Khách trọ cầm bằng câu ngạn ngữ
Vang vang so dây tròn cung thương
Trầm tịch khua môi - không mở lời
Bịt tai - che mắt - dạo sông côi
Ngọc trong chéo áo theo cùng tử
Tung tăng heo may ta rong chơi
Ta ôm chắc nịch vần thơ say
Uống nõn mây xanh - uống ngất ngây
Hớp ánh nguyệt vờn - hôn đá thở
Trôi xa - trôi xa - trong tầm tay !!!
Rồi em ngã xuống trang thơ,
cháy trang giấy vụn bay hờ đời ta
hôm nay không là hôm qua
chiêm bao nhặt lẵng cúc hoa trở mình
thiên đường hồng hạc dìm cơn nắng
để gió quay về trêu mắt ta!
Khởi Đầu
Đêm cứ rải ước mơ
Cho ngày thêm ráng đỏ
Em cứ thản nhiên qua đó
Chẻ sâu nếp tình trăm năm
Đã biết lòng tin là sóng cả
Thoáng mây qua tóc thời gian
Địa cầu cong lưng chia xẽ
Vàng thu treo bóng địa đàng
Duổi thẳng chân đường ngựa chạy
Nhớ đừng quay mặt
Bão chết bờ kè dậm chân!
Theo Màu Sương Khói
Thênh thang nhẹ gót thênh thang
Rời xa quán trọ thẳng đàng chân quê
Yến oanh bướm lượn bốn bề
Lênh đênh thuyền khách chợt về ẩn không.
Tôi Về Mênh Mông
trường khúc buồn tháng năm
trên đọt non héo úa
ta nhiều đêm mồi lửa
thắp ngọn tình chia xa
trời nóng sôi nắng hạ
hoa phượng tím chực chờ
bàn tay đưa đón vẫy
gốc me buồn xác xơ
mai sang bờ quá khứ
tìm về một nửa khuya
mượn chén trà xế bóng
rót nhân gian giọt chờ
rồi ngày trôi qua mau
mưa đầu mùa lên tiếng
rã rời thân dấu yêu
cơn mưa dầm yểu mệnh
chong ngọn nến đời sau
bình nguyên ta trải thảm
ta mời ta mâm trầu
tựa lưng tường vôi trắng
tựa vách tường không ngăn
mênh mông trời mây khói!
Trầm Tịch
Nắn nót từng chữ viết - bên ta
Ai ban giọt đắng phủ thiên hà
Hoài cảm âm trầm vô sở trú
Bình thân - hơi vào - hơi ra
Thâm giao vạn nẻo một con đường
Cười vui sương toả lối tùng dương
Khách trọ cầm bằng câu ngạn ngữ
Vang vang so dây tròn cung thương
Trầm tịch khua môi - không mở lời
Bịt tai - che mắt - dạo sông côi
Ngọc trong chéo áo theo cùng tử
Tung tăng heo may ta rong chơi
Ta ôm chắc nịch vần thơ say
Uống nõn mây xanh - uống ngất ngây
Hớp ánh nguyệt vờn - hôn đá thở
Trôi xa - trôi xa - trong tầm tay !!!