LÊ THANH HÙNG
Đắn Đo Gì Ngày Mới
Biết quá khứ, không thể đổi thay được
Thì việc gì, phải cứ tiếc: giá như ...
Khép quá khứ lại - an nhiên mơ ước
Cuộc sống bây giờ, bận rộn ưu tư
*
Việc kết thúc, là khởi đầu việc khác
Dòng chảy tuôn trôi, xoay trả nhịp đời
Sao đắm đuối một chuyện tình phai nhạt
Khắc khoải, mơ hồ, nắm thả, buông lơi ...
*
Quên dĩ vãng để yêu thương hiện tại
Sống hết mình để kiến tạo tương lai
Nhưng còn đó, những tháng ngày vương vãi
Vật vờ xuôi theo bóng nắng đổ dài
*
Cứ phóng chiếu, chuyện của mình hồi đó
Mỗi bàn chân tự biết những con đường
Bao nhiêu cơ hội còn đây - để ngỏ
Lưỡng lự, gọi mời bản năng yêu thương
*
Bàn tay dơ, thì làm sao rửa mặt
Màu sắc đời đâu chỉ trắng và đen
Có một khoảng trống không màu chớp bắt
Mờ tỏ vần xoay, chấp chới ánh đèn
*
Quá khứ dù sao, cũng là điểm tựa
Hình mẫu cho mình gợi mở ngày mai
Còn nguyên đó, một ẩn tình chan chứa
Chầm chậm trôi, nhưng chưa hề nhạt phai ...
III/17
Em Qua Lối Mộng Xuân Thì
Theo làn áo mỏng, trôi đong đưa
Em qua bừng nở cơn giông trưa
Chợt nhớ ngoan mềm như dáng cỏ
Trong chiều bùng nổ một ngày xưa
*
Buông trễ xuân thì những đường cong
Khóa chặt hương mùa bên bến sông
Bỗng dưng rộn đám, hoa chen nở
Ganh với chiều xuân, một bóng hồng
*
Nắng rợp đường xưa, thẩn thờ rơi
Dấu tình rợn ngợp rối tơi bời
Vụng về, vê mỏng hương ngày cũ
Quay ngoắc hoài mong mộng rã rời
*
Tìm ngày thơ dại, đã trôi xa
Gượng gạo em cười, vương điệu đà
Níu bẻ cành hoa, ngoài tầm với
Lơi lả, may mà ... có anh qua
Nợ Nhau Chiều Tháng Chạp
Đêm mơ khúc hoan tình năm cũ
Còn nợ nhau cả một vầng trăng
Treo đắm đuối lời yêu ngoa dụ
Nhịp thời gian quay quắt nhọc nhằn
*
Rơi đâu đó, lối mòn ký ức
Một ngày xưa xanh biếc mượt trôi
Tháng ngày nào, niềm vui thắp rực
Và nỗi buồn, gói trọn bờ môi
*
Buông tay với, thời gian vỗ cánh
Em băng qua, đêm tối mịt mờ
Trời tháng chạp, ngập ngừng sắc lạnh
Bỗng vỡ òa, trống vắng bơ vơ ...
*
Lắng nghe tiếng tình xưa đồng vọng
Gió miên man, trống vắng bến đời
Khắc khoải chiều đi, lòng dậy sóng
Điều gì còn mắc nợ người ơi ...