LÊ THANH HÙNG


Điều Gì Mà Tất Bật

Trời trở gió nam non lây lất
Đất duỗi mình, lấp lóa bình minh
Bao nhiêu năm xốn xang tất bật
Ta thương bạn hay tự huyễn mình?
                       
Cứ ngồi huyên thuyên trong cuộc nhậu
Quẩn quanh rồi, cũng chuyện lợi, danh
Nghe rổn rảng, tháng ngày hư cấu
Một ngày xưa chí lớn không thành ...
                        
Sợ trách nhiệm hay thiếu trách nhiệm
Hãy đặt đúng chổ, gọi đúng tên
Né trách nhiệm, dửng dưng trách nhiệm
Ấp lẫm đời xây xước, cong vênh ...
                       
Sao lý luận xong rồi, để đó?
Lấy mơ ước, thực hiện ước mơ
Loay hoay mãi, tưởng chừng việc nhỏ
Biết đâu là chuyện lớn đâu ngờ
                       
Không chân lý nào ngoài hiện thực
Và bắt đầu không phải số đông
Cứ dàn trãi nỗi niềm day dứt
Những lối mòn, có cái viễn vông
                       
Phải giẫm đúng dấu chân người trước
Mà đời đâu chỉ những bãi mìn?
Đong đưa điều được và không được
Ngoài kia đời rạng rỡ bình minh
                        
Cứ chập choạng trùng triềng nỗi sợ
Tin không theo hay theo không tin?
Dẫu quanh co, tưởng chừng trăn trở
Tại sao không bứt phá chính mình?
       
Chiều Phan Sơn

Chiều treo tiếng tắc kè, trong nỗi nhớ
Vạt rừng xưa, xanh mướt lá tơ non
Qua làng em, sao trãi lòng day trở
Muốn nói điều gì, nghe cũng sáo mòn
                          
Làng thì mới, mà hồn muôn năm cũ
Trôi về đâu, tiếng giã gạo trong chiều
Vẫn còn đó, những bóng mờ lam lũ
Em gùi măng qua dốc núi liêu xiêu
                         
Khói bếp vờn, lồng khói xe khét lẹt
Đám nẹt pô, lạng lách giữa đường làng
Bé trong Ôi Sramỡ (1) giật mình khóc thét
Bọn trẻ bên đường, vô ý cười vang
                         
Anh đứng góc làng, một mình tư lự
Cứ chần chừ, bên khách lạ, người quen
Dường như lơi cảnh, cháy lòng níu giữ
Bên ché tơrnơm (2) mờ tỏ ánh đèn
                         
Hương pai lăch (3) đâu đây như lẫn khuất
Nhớ prên ktao rbu (4) nóng hổi thơm nồng
Này em ơi, bao tháng ngày quăng quật
Vẫn hồn nhiên, chiều năm cũ, bến sông ...
                          
Bến con gái tắm, phía trên nguồn nước
Anh theo bạn bè, xúc cá lòng tong
Dĩa Srát ca (5), bao năm chưa quên được
Bữa nhậu trôi bờ, sấp ngữa giữa đồng
                          
Nắng chảy mênh mông, chiều nay trở lại
Ơi người xưa cũ, giờ có còn không?
Lúa tháng năm xanh, đương thì con gái
Quấn quýt bến sông, đằm thắm lah long (6) ...

        
(1) Ôi Sramỡ: Chiếc khăn choàng địu con của người K’ho
(2) tơrnơm: rượu cần
( 3) pai lăch: Cháo chua; Bột bắp chua nấu với cá, lươn ...
( 4) prên ktao rbu: Cà dại đắng nấu ớt xanh và da trâu
(5) Srát ca: mắm cá ( cá lòng tong, muối và thính bắp) ủ hai tuần là có thể ăn được.
(6) tam pơt và lah long: hát đối đáp, giao duyên hay bài ca tình cảm

 
Dấu Vết Của Thời Gian

Vết nứt chạm sâu ...
Tuổi anh mười chín
Trên
Đồng làng
Em
Khô khốc vầng trăng
Gió
Tháng hai
Níu mùa xuân
Bịn rịn
Bốn mươi năm
Còn lại
Những vết hằn



 

  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng