LÊ THANH HÙNG


Đợi

Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
                     *
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm tươi
                     *
Của ngày giêng, quạnh đồng, lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
                      *
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở đóng
Thời gian khua, rụng chốt then cài
                       *
Nghe chao chát, tháng ngày đánh mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng quật
Để anh về, chiều muộn, em ơi...
      
 
Tiếng Gọi Mùa

Giọt mưa tràn qua cỏ
Xôn xao gió gọi mùa
Bóng em gầy qua ngõ
Chiều nghiêng, tiếng nắng khua
              *
Mai chiều xa mấy độ
Mùa cây nở rộ rồi
Dốc đời đầy bão tố
Lời yêu chớm cung môi
             *
Ngập ngừng chưa kịp nói
Thì người qua mất rồi
Vội vàng quên tiếng gọi
Người ơi ! ... vọng xa xôi
               *
Em như mùa trôi mãi
Đánh rơi chuyện tình buồn
Đắn đo thời con gái
Ngẩn ngơ, bóng chiều buông ...
      
 
Trong Sân Chùa

Vượt qua hồn nhiên, toan tính
Lặng đi trong ánh chiều vàng
Khập khểnh, góc nhìn say tỉnh
Chậm rơi, chuông chùa mênh mang
                  *
Buông tay, rối niềm hoan lạc
Đắm chìm cảnh giới nguyên sơ
Ký ức chênh chao mục nát
Lạc loài ngày tháng bơ vơ
                   *
Góc cạnh, có-không đâu biết
Nhịp đời cứ mãi lần trôi
Lắng trong bao điều hơn thiệt
Còn nguyên dặm nỗi bồi hồi
                   *
Vô tư đếm chuông đổ nhịp
Tịnh không ngồi xuống sân chùa
Tư lự, lời kinh đưa tiếp
Thản nhiên, chìm nổi, được, thua ...
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng