LÊ THANH HÙNG


Hồn Quê

Ta vụng dại, và cứ ngỡ an nhiên
Đời quê kiểng, lẫn vào câu bát nhã
Nửa đêm nghe, tiếng cựa mình của lá
Của hoa, hay là của nỗi lòng riêng?
                     *
Trong thẳm sâu, như có tiếng thở dài
Điều gì đó, như bâng quơ, bất chợt
Mãi âm ỉ và thao lao, không ngớt
Trôi suốt đêm dài, nắng mới nguôi ngoai
                    *
Khi tia nắng đầu tiên, vừa gõ cửa
Vẽ vạnh tròn, trên vách đá rêu phong
Cứ nhấp nháy, như đồng tiền sấp, ngữa
Dẫu hư không, sao cũng nặng trĩu lòng
                    *
Thời gian đọng, trên đầu tràn tóc trắng
Dòng đời trôi, những trắc trở, ngã nghiêng
Ăn trái ngọt, sao quên thời cay đắng?
Bao trăn trở, ưu tư, nỗi muộn phiền …
                     *
Sao cứ so sánh, chuyện đời, cao thấp ?
Đâu còn là thời mơ mộng, bâng khuâng
Sau lớp bụi, thời gian nào, khuất lấp
Trái tim hồng, vẫn réo gọi, mùa xuân.
                                                     
Quê Xa

Câu thơ rớt trên dọc đường xa xứ
Lao nhọc mưu sinh, cay đắng, quê người
Trong quán nhậu, ngồi đong chiều, tư lự
Nhìn hoàng hôn chìm xuống biển đỏ tươi
                            *
“Biển ở đâu cũng có chung vị mặn”(*)
Sao cứ lăn tăn, cọ quẹt lẫn nhau
Cứ luẩn quẩn, bao nổi niềm cay đắng
Không chút hồn nhiên, thuần phác sắc màu
                           *
Đời bừa bộn, nghe buồn hiu cơm áo
Nhịp thời gian trôi, trắng cả bến sông
Cơn gió mới, thổi tan điều hư ảo
Xốc nổi, rối bời, xao động mênh mông ...
                           *
Chiều òa vỡ,  trong gió trời trở bấc
Cho nỗi hoài hương canh cánh bên lòng
Mùa nắng chín, sóng sánh vàng ươm mật
Quặn thắt mùi rơm, lộng gió đốt đồng ...
                           *
Biết nơi ấy, em có còn phơi lúa
Bên đường làng, váng vất gió heo may
Trời nắng hạn, đong vụ mùa trầy trụa
Nỗi khổ nông dân, tao tác phơi bày
                           *
Anh về thôi, thủy thủ già xa biển
Tìm về nơi rơi tuổi trẻ của mình
Còn đó điều gì, nhạt nhòa ẩn hiện
Theo bến đời trôi, đằng đẵng dấu tình...


(*) Lời Đức Phật
 
Ru Chiều

Chìm trong bóng nắng lơ ngơ
Lời ru ẩn ức, bơ phờ bay cao
Nuối trông người, có lẽ nào
Bao năm tình đã đổ vào hư không
 
Muộn

Chồng hoa, xếp trái quanh hiên
Đắn đo đứng đợi, chờ điên đảo chờ
Đường xa, nắng nhảy dật dờ
Bến xưa, mộng tưởng, đâu ngờ em quên
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng