LÊ THANH HÙNG
Làng Em Bên Rừng Cát
Đi qua trảng cát vàng
Đồi Ma Dương chín đỏ
Chiều trong, trời lộng gió
Cát vàng chảy miên man
Hoa mua tím ngẩn ngơ
Bên rừng thưa già cỗi
Bóng ai đang gấp vội
Như một dấu chấm mờ
Vệt nắng đổ lần qua
Trên đường xa màu nhớ
Quện bụi lầm cát lỡ
Tiếng rừng như ngân nga
Đâu mùa Nhãn, mùa Xây
Mùa Găng rừng chín mọng
Còn đây dường khê đọng
Một nỗi nhớ dâng đầy
Cuối quảng nắng đường xa
Làng em mờ trong cát
Chân ngày trôi nghiêng dạt
Tiếng đời rung thiết tha
VIII/21
Ngồi Bên Đời Tiễn Bạn
Năm tháng, cuộc đời đã dạy cho ta biết
“Không có sự hoang phí nào lớn bằng keo kiệt”
Sao còn phân vân, tiếc nuối giấc mơ xa
Trong cuống gió thời gian, buông thả mượt mà
Mà cuộc sống đâu chỉ loay hoay những điều đơn giản
Như giấc mơ hoa nồng nàn lãng mạn
Sao lại cứ bấn lòng lo, xét nét chi li
Muốn nhịp đời trôi theo dấu ấn phẳng lỳ
*
Nghĩ cũng buồn, sự hiểu biết của ta là nhờ sự bất hạnh của người khác
Vậy mà vẫn sống hững hờ theo thói đời kiêu bạc
Có hay không ta đã lệch lạc một góc nhìn
“Nhìn vào người khác như nhìn vào tấm gương, để nhận ra chính mình” (*)
Đừng vội ập òa rằng ta chưa hề có
Những khoảnh khắc đớn hèn, lấm lem xiêu vọ
Lơ đễnh bước qua bao cảnh ngộ lỡ làng
Ngoảnh mặt, không nhìn những thân phận dỡ dang
*
Ta đã hoang phí cuộc đời, từng chút một
Treo trái chín đầu cành, hái trái xanh dôn dốt
Cho góc vườn xưa, thưa vắng bạn bè
Lãng quên rồi, những ân tình đất chở, trời che ...
Tím biếc giấc mơ, tự vẽ vời mỗi ngày mỗi khác
Tận hưởng khoảng không đã trống màu hoan lạc
Chợt chạnh lòng, buổi tiễn đưa bạn vội vàng
Cầu chúc bạn bỏ hết, sớm lên thiên đàng,
dù thân ở nghĩa trang và tiền còn ở ngân hàng ...
(*) K.Marx
Trong Bóng Đêm Yên Tĩnh
Dãy phố dài, khê đọng trầm ngâm
Giữa mùa giãn cách
Người công nhân quyét dọn âm thầm
Xe chở rác cũng khác mọi ngày, đi chầm chậm
Hình như cách ly rồi, các loại rác cũng nhiều hơn
Sau Những Hăm Hở
Rộn Ràng Cũng Đã Trôi Qua
Cuối buổi chiều rồi, những phần cơm còn chưa phát hết
Những đôi mắt uể oải nhìn, nhấp nhổm nhấp nha
Mỗi người còn bao nhiêu việc ở nhà
Em tình nguyện ở lại cố chờ, dù cả ngày mỏi mệt
Vì em biết còn những phận người cơ nhỡ đường xa
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận