LÊ THANH HÙNG


Một Khúc Trầm Ca

Mùa đi xây chừng, em đã quên
Hoang linh ngày cũ mờ quen nết
Chí lớn giăng giăng, chiều xô lệch
Mây trắng miền tây, trôi bồng bềnh
                     
Khắc khoải, buông lơi tiếng đàn kìm
Chệch choạch đâm ngang câu vọng cổ
Ráng đưa đẩy, điều gì hé lộ
Chờn vờn trong thắc thỏm tị hiềm
                     
Chầm chậm chiều bưng nắng cuối ngày
Lơ ngơ cuốn gói giang hồ vặt
Lưỡng lự bến sông mờ trơ mắt
Cuồn cuộn dòng trôi, sóng đổ đầy
                     
Chợt nhớ tầm này con nước ròng
Trên bãi bùn non chiều quánh đặc
Lất lay, dáng nhỏ cười trong mắt
Lạc điệu chìm trôi cuối bến sông
                      
Cuộc nhậu buồn hiu, dừng nữa chừng
Thương con nước xuôi dòng cạn kiệt
Cánh lục bình xoay tròn mê miết
Khúc trầm ca, chợt thấy bỗng dưng ...
       
Con Ốc Mượn Hồn Bên Gành Mũi Né

Con ốc mượn hồn, bò quanh gành đá
Giương đôi mắt tròn, ngơ ngác trùng khơi
Trăm con sóng, cứ xô bờ nghiêng ngã
Mang biết bao điều, giăng mắc, lả lơi
                       
Một viên đá, trên gành rơi xuống biển
Đất nước mình, sẽ một chút nhỏ đi (*)
Khi kẻ thù, đang ngày đêm ẩn hiện
Những âm mưu, bên tiếng sóng rầm rì
                       
Sóng vỗ bờ, thuở hồng hoang vẫn vậy
Biển lở chỗ này, bồi lắng chỗ kia
Nhưng ai đó, đã cố tình không thấy
Dấu đất cha ông, không thể chia lìa
                       
Lòng biển rộng, bao dung như lòng mẹ
Đã cưu mang, những khách lạ, quen tên
Bao đận khó khăn, ngọt bùi san sẻ
Từ gánh hàng rong, cuối bãi đầu ghềnh
                       
Gành đá, vẫn thủy chung cùng năm tháng
Mặc cho thủy triều ướt, ráo lềnh khênh
Khắc lên đá, những vết hằn dĩ vãng
Con ốc mượn hồn, trút vỏ, bỏ quên ...
        

(*) Ý của Ernest Hemingway – Ông già và biển cả ...
 
Thảng Thốt Một Lời Yêu

Em bước qua
Một cuộc tình buồn
Nghe mồ côi
Đoạn đời đỗ vỡ
Như sông xa nguồn
Gờn gợn lợ
Dập dềnh trôi
Xa vắng trắng suông
Bỗng vỡ òa
Chiều trong
Tiếng vọng
Mơ hồ
Rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Trong tro lạnh
Vết tình cháy bỏng
Sao đắn đo
Đong buổi chợ chiều?

         
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng