LÊ THANH HÙNG


Phơi Lụa

Từ dạo mai vàng úa góc sân
Đong đưa một thoáng gió tần ngần
Em đợi màu lên trên áo mỏng
Ươm hồng lụa mới trãi đầy sân
                   *
Khép chặt bờ cong, tuổi đắn đo
Đánh rơi đâu? lời mẹ dặn dò
Chúng bạn nhấp nha bên ngõ vắng
Đang thầm thì, chuyện nhỏ, chuyện to
                     *
Nắng đã lên mùa, xanh sắc xuân
Lén ra đầu ngõ, đến dăm lần
Chồi non lộc biếc sân hàng xóm
Ngượng ngùng chi, mà đứng phân vân?
                     *
Ngẩn ngơ cầm tà áo trong tay
Gió cuốn bay qua, rối bóng ngày
Ừ nhỉ, xuân này em mười tám
Bờ môi, sóng mắt bắt đầu cay ...
                     *
Trắng như lụa mới, nắng vờn qua
Bẫng quyện hồn nhiên, gói thật thà
Phơn phớt xuân hồng lên đôi má
Ước mơ gì, mà đăm đắm xa ...

Nơi Con Sông
Chảy Chậm Qua Làng


Con sông chảy qua làng, duềnh ngang
Loang loáng nước triều lên chầm chậm
Gió biển gọi, từ nơi xa lắm
Soi tháng giêng, bóng cá đối vàng
                       *
Theo đường lưới thả, nắng vờn qua
Tiếng vỗ nước, đắn đo giăng mắc
Dập dềnh đưa chậm chiều thưa nhặt
Tiếng cựa mình của hạt phù sa
                      *
Bóng người qua kẽ lá nhạt nhòa
Đang giũ lưới bên bờ bãi vắng
Một mình ngồi nhấm nha nhấm nhẳng
Quấn nỗi niềm, đâu đó chua ngoa ...
                      *
Lững thửng, xuồng trôi theo mớn triều
Tăm cá lặn, sóng xô rều rác
Nổi nênh chiều, trong mờ bợt bạc
Gió ở đâu về, buốt quạnh hiu
                      *
Sông chảy bình yên, đổ theo dòng
Ngồi chống cằm, vẩn vơ cơm áo
Hình như có điều gì gượng gạo
Lấn cấn chiều buông thả bên sông ...

Bến Ngày Xưa

Em về ngang bờ sông trắng
Lấp lóa dòng trôi phẳng lặng đìu hiu
Chợt nghe trống vắng cả chiều
Ngập ngừng ... vương vãi lời yêu thuở nào
 
Gió Qua Làng Chài
Bên Cửa Ông Trang


Chiều rong tiếng gió khua tàu lá
Dật dờ trôi, trắng nuốt vầng trăng
Chòi canh Đáy, cuối mùa tơi tả
Rung rinh theo nhịp gió Nồm săn
                     *
Anh, con triều biển Tây rón rén
Vịn bờ kè ra cửa Ông Trang
Ngắm dáng em bên chồ, bẽn lẽn
Trôi nghiêng dòng, nước đổ khẻ khàng
                     *
Mênh mông sóng đổ bờ bãi vắng
Lớp bùn non lấp lóa mặt người
Trong vắt sông trôi chiều phẳng lặng
Vạch ngang trời ráng đỏ thắm tươi
                       *
Thương vạt áo ngấm phèn khô quạch
Nắng đồng sâu đủng đỉnh qua làng
Bóng lén dọi má hồng bên vách
Bâng quơ cười, ngượng ngập quay ngang
                      *
Ơi đất Mũi, cứ trẻ trung như vậy!
Như vạt mắm cuối bờ, mãi tơ non
Chắn bão giông, lụi tàn đâu ai thấy
Lớp lớp phù sa, khuất lấp lối mòn ...

Hẹn

Đêm trắng
Buốt
Vầng trăng lơ đễnh
Dát bãi bờ
Ấp lẫm kiêu sa
Anh lóng ngóng
Vội vàng ...
Em đến
Ngập quầng trăng
Đẫm
Mộng hồn hoa

  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng