LÊ THANH HÙNG
Vô Tình Ta Lướt Qua Nhau
Sẽ vô tình, khi lướt qua nhau
Không bắt được nhịp ngày thương nhớ
Trên sóng đời dập dờn vun vỡ
Lỡ đánh rơi ký ức ngọt ngào
Biết thời gian rồi sẽ trôi mau
Tuổi xuân chín bên bờ hoa mộng
Đêm cuống quýt, cửa phòng mở đóng
Gió trăng phơi, chăn gối rũ nhàu
Một tiếng đàn tan trong thinh không
Nghe buốt lạnh bờ vai bổi hổi
Tiếng nhạc cũng đẩy đưa gấp vội
Lời ca buồn nghe trĩu nặng lòng
Ngày đã tàn, sương giăng mênh mông
Phố núi chật, nhịp đời quay chậm
Nồng nã đưa hương ngày gần lắm
Trái tim non áo xống phập phồng
Sao vô tình, bước trên đường xưa
Có tiếng nhạc hoài mong gợi mở
Qua ngõ hẹp, dốc cong không nhớ
Một chút gì, quán nhỏ chiều mưa ...
Em Vô Tư Ngồi Nghe Lá Hát
Tháng mười một trời nghiêng sắc lạnh
Gió đôi co với nắng hồn nhiên
Lộng bến đời sắc màu sóng sánh
Em vô tư không chút muộn phiền
Mùa xuân đến, tuổi đời gần lắm
Lung linh gì rồi cũng tàn phai
Miên man miết dặm đời thấm đẫm
Ngày đi, theo bóng nắng đổ dài
Em tươi trẻ rực vàng mùa mới
Trong nắng chiều hực hỡ long lanh
Hình như nắng cố tình khơi gợi
Chấp chới trên hoa trái trĩu cành
Đôi mắt biếc nhìn ngày phai nhạt
Vẫn long lanh một giấc mơ xa
Cứ đong đưa ngồi nghe lá hát
Mộng xuân thì trong khúc hoan ca ...
Tháng mười một ngày đi chầm chậm
Nắng chênh chao quến lại bên thềm
Hình như có điều gì gửi gắm
Trong gió chiều líu ríu dịu êm
Khi Em Không Còn Buồn Giận Anh
Mỗi lần gặp nhau, xem như là người dưng đi lạc
Em, người đàn bà trưởng thành
Sao thực hiện giấc mơ, bằng một giấc mơ khác
Cứ mong muốn cái người ta đã từng là …
Cho năm tháng ân tình, mỗi lúc một xa
Tím Ngát Màu Hoa Tinh Khôi
Rung rinh trong chiều dập dờn khoe sắc
Bên bầy sẻ nâu chao chác đôi hồi
Không gặp nữa, đã chắc gì ly biệt
Vẫn còn đây, mướt một triền đồi
Thấm đẫm ngày xưa, màu hoa đậu biếc
Vô Tình Ta Lướt Qua Nhau
Sẽ vô tình, khi lướt qua nhau
Không bắt được nhịp ngày thương nhớ
Trên sóng đời dập dờn vun vỡ
Lỡ đánh rơi ký ức ngọt ngào
Biết thời gian rồi sẽ trôi mau
Tuổi xuân chín bên bờ hoa mộng
Đêm cuống quýt, cửa phòng mở đóng
Gió trăng phơi, chăn gối rũ nhàu
Một tiếng đàn tan trong thinh không
Nghe buốt lạnh bờ vai bổi hổi
Tiếng nhạc cũng đẩy đưa gấp vội
Lời ca buồn nghe trĩu nặng lòng
Ngày đã tàn, sương giăng mênh mông
Phố núi chật, nhịp đời quay chậm
Nồng nã đưa hương ngày gần lắm
Trái tim non áo xống phập phồng
Sao vô tình, bước trên đường xưa
Có tiếng nhạc hoài mong gợi mở
Qua ngõ hẹp, dốc cong không nhớ
Một chút gì, quán nhỏ chiều mưa ...
Em Vô Tư Ngồi Nghe Lá Hát
Tháng mười một trời nghiêng sắc lạnh
Gió đôi co với nắng hồn nhiên
Lộng bến đời sắc màu sóng sánh
Em vô tư không chút muộn phiền
Mùa xuân đến, tuổi đời gần lắm
Lung linh gì rồi cũng tàn phai
Miên man miết dặm đời thấm đẫm
Ngày đi, theo bóng nắng đổ dài
Em tươi trẻ rực vàng mùa mới
Trong nắng chiều hực hỡ long lanh
Hình như nắng cố tình khơi gợi
Chấp chới trên hoa trái trĩu cành
Đôi mắt biếc nhìn ngày phai nhạt
Vẫn long lanh một giấc mơ xa
Cứ đong đưa ngồi nghe lá hát
Mộng xuân thì trong khúc hoan ca ...
Tháng mười một ngày đi chầm chậm
Nắng chênh chao quến lại bên thềm
Hình như có điều gì gửi gắm
Trong gió chiều líu ríu dịu êm
Khi Em Không Còn Buồn Giận Anh
Mỗi lần gặp nhau, xem như là người dưng đi lạc
Em, người đàn bà trưởng thành
Sao thực hiện giấc mơ, bằng một giấc mơ khác
Cứ mong muốn cái người ta đã từng là …
Cho năm tháng ân tình, mỗi lúc một xa
Tím Ngát Màu Hoa Tinh Khôi
Rung rinh trong chiều dập dờn khoe sắc
Bên bầy sẻ nâu chao chác đôi hồi
Không gặp nữa, đã chắc gì ly biệt
Vẫn còn đây, mướt một triền đồi
Thấm đẫm ngày xưa, màu hoa đậu biếc