LÊ THANH HÙNG


 
Chuyện Bình Thường

Thực hiện, sẽ khó hơn ngồi viết kế hoạch
Khi ta không đủ sức làm những điều to lớn, ước ao
Thì nói lòng vòng dễ hơn viết từng dòng khuếch khoác
Đã không biết, sao lại còn khẳng định tào lao
                          *
Rồi đi tìm niềm vui trong sự bất mãn
Bức xúc chuyện gì? Cái mơ tưởng, thì bao la
Mà cuộc sống đâu có gì giới hạn
Nếu không do con người đã tự đặt ra
                          *
Còn cố răn đời, dù công việc của mình đã thất bại
Tốt đẹp gì, ngồi đàm tiếu chuyện người ta
Rồi cay cú nỗi nhân tình thế thái
Ngẫm lại cội nguồn, mỗi lúc mỗi xa
                         *
Đã mong muốn làm người tử tế
Thì chỉ ao ước, những gì có thể làm thôi
Trong cơn lốc thị trường, còn đãi bôi sốc phản vệ
Chuyện trước mắt hàng ngày, đâu có gì xa xôi
                          *
Cái dốt thường biểu hiện bằng sự kiêu ngạo
Nhìn cuộc đời bằng đôi mắt dửng dưng
Bao số phận đang vật vã vần xoay cơm áo
Vẫn hối hả vươn lên, có rãnh đâu mà đứng lại ngập ngừng ...
 
Tôi Thấy Nhân Dân Mình
Trước Dịch Corona Virus

 
Trong những ngày cả nước gồng mình, chống Corona virus
Tât bật, xôn xao như những ngày bão lụt
Mà dự báo thời tiết, trời còn có khả năng mưa
Khi tin đồn và các trang mạng, nhảy múa từa lưa
Thiên hạ đông tây xấc bấc xang bang, lao đao mõi mệt
Mới thấy nhân dân mình trong khó khăn: Đoàn kết
Có thể ngày bình thường, ngành nọ ngành này còn tính toán so đo
Khi đụng chuyện, mới thấy những hy sinh lặng thầm,
                                                            không một chút đôi co
                             *
Vậy mà còn có kẻ, xô bồ lao nhao lếu láo
Xuôi ngược mơ hồ, rêu rao gượng gạo
Không một chút sẻ chia, dửng dưng vô cảm trước cảnh đời
Nghĩ cho cùng, có trách giận cũng hoài hơi
Nhân dân mình trong hoạn nạn, càng vững vàng tâm tưởng
Nhận rõ đúng sai, không có giấc mơ đi mượn
Ráng một chút thôi, mỗi người làm hết việc của mình
Đêm dài sẽ qua đi, rồi sẽ có bình minh
                            *
Trong tai họa, cũng có mầm hạnh phúc
Kiên định bước qua dòng đời vẩn đục
Xốc lại đội hình - một phép thử - cố kêt lại một niềm tin
Tươi mới trong xanh, biêng biếc góc nhìn
Đội ngũ của ta vẫn trùng trùng điệp điệp
Rợp bóng của cha ông, biết bao nhiêu người sẵn sàng bước tiếp
“Nuôi quân ba năm, sử dụng một giờ”
Nuôi dân một năm, cả ngàn đời sử dụng...
 
Tháng Ba Mùa Lá Mới
 
Có một chiều son rỗi
Cong vạt nắng cuối mùa
Em đắn đo, bước vội
Bên đường thẫm hoa mua
                *
Tháng ba rồi, xuân muộn
Sấm xa, úa cả trời
Không gian như chùng xuống
Tím lòng chiều chơi vơi
               *
Đường xa chừng diệu vợi
Con chim gì véo von
Báo tin mùa lá mới
Xanh mướt chiều tơ non
               *
Biết đâu mà mong mỏi
Nắng đong đưa dập dờn
Vô tình như thầm gọi
Hàng mi cong dỗi hờn
               *
Bước nhanh chiều vội vã
Hoàng hôn tắt nắng rồi
Lung linh bên kẽ lá
Một bóng chiều đơn côi
 
Chuyện Tưởng Vậy
Mà Hình Như Không Phải Vậy

 
Lắng nghe phải đâu là để hiểu và làm
Mà chỉ để chăm chăm cải lại
 
Mặc dù sự việc này mình chỉ biết lam nham
Cứ chao chác, đẩy đưa những lời phiếm ái
Khi cái tôi của mình, nghe quen quá hóa nhàm
 
 
Giọt Nước Mắt Chứa Chan
Trong Đôi Mắt Biếc

 
Cô gái trẻ vừa trở thành đàn bà
Giọt nước mắt lăn tròn, chợt quay ngang giấu biệt
 
Trong hạnh phúc vỡ òa, chấp chới lần qua
Cảm xúc thật, với chủ tâm không hề nuối tiếc
Nước mắt ngưng rồi, lòng đọng lại dư ba …
         
 

  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng