LÊ THANH HÙNG

 
Cơn Bão Rớt Quanh Đây
 
Tháng mười đưa cơn bão rớt
Loang tan mặt biển đục ngầu
Quạnh hiu bãi bờ trắng nhợt
Cuộn trào, lớp lớp chìm sâu
                 *
Hàng dừa tả tơi rũ rượi
Co ro gốc cột trầm ngâm
Gió giật từng cơn tức tưởi
Xám trời, giăng đặc mờ căm
                 *
Sóng căng neo chùng võng xuống
Thuyền xoay, trớn nước mấp mênh
Ào ạt tung bờ sóng cuộn
Buồn vui gì cũng lãng quên
                *
Nỗi lo loang mờ tất cả
Mưa qua tối đất mù trời
Lất lay, oằn cong cây lá
Tan chiều, bức bối đường khơi
                *
Tất bật, lăng xăng che đậy
Tròn căng bóng nhỏ trong mưa
Bận rộn sao còn ngúng nguẩy
Gió kìa, xô lệch hiên thưa ...
                                      XI/18
 
Tiếng Cào Ruốc Đêm
Trên Bãi Hồng Chính

 
Rơi tiếng vọng hồ đồ gió tốc
Thản nhiên reo trong suốt dặm dài
Treo đắm đuối, vầng trăng cô độc
Tiếng sóng xa, đổ giọng liêu trai
                    *
Bãi vắng lạnh góc gành mờ tỏ
Bóng người đi trong sóng nhấp nhô
Tiếng cào ruốc, miết đêm méo mó
Gập gềnh bờ, khập khễnh lô xô
                    *
Ánh trăng vỡ trôi trên triền sóng
Con nước rong trôi nổi phận người
Như khỏa lấp đăm chiêu tiếng vọng
Nhọc nhằn đêm thưa vắng tiếng cười
                    *
Nghe buốt lạnh, gió đưa trăng lặn
Mỏi mòn đêm, mù mịt góc trời
Tiếng xuồng máy trôi xa văng vẳng
Sóng dập dờn đổ vọng đường khơi
                   *
Ốc ruốc đổ, vàng trăng óng ánh
Tiếng cười vui, con nước được mùa
Choàng tay với, dường như quên lạnh
Soãi lưng nằm, đón mặt trời lên.
 
Vẫn Còn Nguyên Vẹn
Một Tình Yêu

 
Như ánh sáng, bắt đầu từ bóng tối
Tình yêu của em, bắt đầu khi nhìn anh lớ ngớ rụt rè
Và ánh mắt đó, đã dắt anh qua ba đồng bảy đổi
Với câu thơ buồn, vin đỡ chở che
                             *
Đã yêu rồi, thì có hay không có lý do, không quan trọng
Cứ sống hạnh phúc trong hoàn cảnh của mình
Đừng mê mãi đi tìm, rồi lóng nga lóng ngóng
Đứng đúng chổ của mình, cuộc đời thấy vậy mà rộng rinh
                             *
Mọi sự vật, có thể bắt đầu bằng giả thiết
Chuyện đúng, sai cũng đâu đó tùy người
Những nét tương đồng và điều dị biệt
Rợn ngợp lung linh cháy đỏ thắm tươi
                             *
Để mỗi chiều về, bên góc sân bé xíu
Suy ngẫm chuyện đời, trong nắng đổ vàng phai
Sao ray rứt một nỗi niềm lạc điệu
Để sống cho đúng vai và nói thuộc bài ...
                              *
Trong ký ức chập chờn, sự thật lẫn trong điều dối trá
Vương vãi bên đời, những rối lẫn hoang tin
Và tình yêu đó, có những lúc tê lòng tái dạ
Nhưng vẫn còn nguyên, trong suốt một tầm nhìn.
 
Đêm Trăng Phan Rí
 
Ngúc ngoác
Chạm vào đêm
Phan rí
Sẽ sàng
Trắng cạnh
Gọt mờ trăng
Em ắp lẫm
Xuân thì mộng mị
Luống cuống
Lần đêm
Giấc nhung nhăng ...              
 
Trong Mênh Mông
Sâu Thẳm Nỗi Buồn

 
Tiếng sóng gọt bờ cát dài chồng lấn
Bóng nắng chập chờn rối lẫn
 
Quạnh hiu chiều Phan Thiết vắng em
Lộng gió cửa sông như giận hờn tức tưởi
Xô dạt hoàng hôn phố vỡ ánh đèn ...
 
Ta Đang Trong Thời
Nhiễu Loạn Thông Tin
 

Thật giả, vàng thau lẫn lộn
Qua lối hẹp, quanh co khuất lấp tầm nhìn
 
Giá trị ảo, làm sao thu hồi cho đủ vốn?
Hình như có gì bất ổn
Khi ta còn mơ hồ, không kiên định một niềm tin
         
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng