LÊ THANH HÙNG
 
 
Một Ẩn Tình
Chan Chứa Đâu Đây

 
Khi tình yêu đó, không còn thuộc về ta nữa
Sao cố ăn thua níu kéo để làm gì?
Dẫu cháy bỏng một ẩn tình chan chứa
Đem nổi khổ của mình, làm khổ người khác mà chi
                        *
Lời đã nói và cũng đã tan theo nước mắt
Ta xa nhau, bỏ lại dỡ chừng
Một dĩ vãng mượt mà, trở day quánh đặc
Đã vô tình băm vỡ nát, phía sau lưng
                        *
Năm tháng nồng cay, oằn cong vọng tưởng
Không biết nỗi đau này, sẽ giấu ở đâu
Trong đôi mắt thẳm sâu hay trong tiếng cười gắng gượng
Gió trăm năm, thổi loạn những cơ cầu ...
                       *
Ta chấp nhận, nếu điều đó sẽ giúp cho em hạnh phúc
Lặng lẽ bến đời, những buông thả, chạm sâu
Một ánh sao sa, một vầng trăng đục
Đồng vọng mơ hồ, thôi chấp chới từ lâu ...
                        *
Đêm sẽ trôi qua, cầu cho giấc mơ của em ở lại
Lời thì thầm, chạm vỡ vết long đong
Loang trong gió, dấu tình nào vương vãi
Biết chỉ hư không, sao cũng nặng trĩu lòng
 
Nơi Này Ta Đã Lạc Mất Nhau
 
Ta đã lạc mất người tri kỹ
Trong những trầm luân, cuộc bể dâu
Còn lại đó những đêm mộng mị
Ký ức đan, dỗ mộng ban đầu
                   *
Chắc cũng tầm này, mùa năm cũ
Ngày đi rợn ngợp nét bi hoang
Treo tuổi mộng, một thời hoa nụ
Dòng đời trôi đoạn nhặt đoạn khoan
                   *
Đất nước những tháng năm bỏng rát
Phía bắc, phía nam, dậy biển đông
Ai đã qua một thời trận mạc
Chợt nhớ gì? qua một bến sông ...
                   *
Tuổi mười tám đã rơi đâu đó
Núi mờ xa, lóng ngóng hoàng hôn
Hăm hở bước, chiều trong lộng gió
Tuổi xuân đi, nắng trải ngập hồn
                    *
Chiều thưa vội về ngang xóm cũ
Xanh mướt vườn xưa, biết tìm đâu?
Dân tứ xứ, đất lành hội tụ
Quẩn quanh ... như thuở ấy, ban đầu ...
 
Như Một Ngày Xưa
 
Dang đôi tay
Bờ vai độ lượng
Sẽ sàng trăng
Trống vắng sao thưa
Sao buông thả
Lời yêu
Vất vưởng
Đổ bên đời
Rớt
Một ngày xưa ...
 
 
Cuộc Chiến
Đã Đi Qua Vai Người Lính

 
Bốn mươi năm rồi vẫn day dứt, cầm canh
Lởn vởn những chiếc bóng mờ hợm hỉnh
 
Đất nước vẫn oằn mình trong sóng biển xanh
Phơi phới bóng cờ tuyên định
Trẻ trung trong khúc hát quân hành
 
 
Em Gọi Khẽ,
Mùa Thu Đã Tới

 
Xông xênh năm tháng cơ cầu
Người xưa, sao không một lời nhắn gởi
 
Quên rồi, tình cũ đã lâu
Bung nắng vỡ, đàn bướm vàng khơi gợi
Một mùa thu xanh biếc tình đầu
    
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng