LÊ THANH HÙNG

 

Một Chiều Nghe Đàn Ca Tài Tử
 
Giọt đàn kìm, loang trong không gian
Tiếng xề rơi vạt nắng hoe vàng
Em vén tóc, giọng ngân đằm thắm
Đâu hay là mùa xuân đã sang
                    *
Điệu Khốc hoàng thiên như ai oán
Ngoài kia đường nắng chảy lung linh
Xa lắm rồi một thời tao loạn
Ngọn gió reo trên những công trình
                    *
Hát lại đi em, khúc Nam xuân
Có gì đâu mà lại tần ngần
Hay hát khúc Xuân tình cũng được
Để anh còn nhớ tuổi trầm luân
                   *
Sao lại hát Phi vân điệp khúc
Tiếng đàn kia muốn nói điều gì?
Mà buông thả tiếng trầm, tiếng đục
Để có người rót rượu tràn ly
                    *
Dây hò rung, bóng nắng đổ dài
Điệu xàng xê, biết tỏ cùng ai
Anh hát Lý kéo chài, tiễn bạn
Rượu cạn rồi, ngày cũng đã phai ...
 
Chân Dung
 
Hình dáng đẹp, có thể giấu che đi bản chất
Nhưng khi lời nói buông ra
                         việc làm đã thực hiện, sẽ lộ rõ hình hài
Dẫu...”Ví dầu, dù có một mai” ...
Trong lời nói, ai cũng giống nhau không khác
Nhưng việc làm, có người còn nhởn nhơ lầm lạc
Khi phải dựa vào người khác, để quyết định phải làm gì
Mặc cho chuyện đời, có quy chiếu thị phi
Không phải là người tài thì đâu thấy được người có tài.
Trong khi cuộc đời còn lẫn lộn đôi co, tốt xấu đan cài
                            *
Sự hợp tác và truyền cảm hứng, tạo nên tài lãnh đạo
Còn sự dọa dẫm và chi phối, sẽ  hình thành thói quen biến báo
Cứ lần lựa theo ngày, trong nhịp sống chênh phô
Hơn thua nhau ở chổ lớn giọng hàm hồ
Để một ngày, chợt ngoảnh đầu nhìn lại
Thấy còn nguyên, một quãng đời gấp gãy
Mà bạn bè, ngày một trượt xa
Trong bóng hoàng hôn bẫng quyện mượt mà
                             *
Không thể xây dựng cái gì tốt đẹp trên đống rác, tháng ngày lưu cửu
Góp sức dọn dẹp trước đi, đừng cố ngồi thao thao truy cứu
Hay thái độ bàng quang trong sự im lặng đáng ngờ
Dưới khẩu hiệu bay phập phù, lỏng chỏng lơ chơ
Thôi có thể hạnh phúc của người này là bất hạnh của người khác
Khởi thủy đâu có gì mà giờ đây ngồi than mất mát
Trong một mớ lý luận uyên nguyên, đánh tráo xô bồ
Kìa xem, sau vụ mùa người nông dân thảnh thơi ngồi quẹt Zalô ...
 
Thăm Lại Vườn Xưa
 
Vườn xưa lá đổ đầy tay
Bỏ quên từ những tháng ngày rong chơi
Biết người lọc lõi trải đời
Sao không mua được tiếng cười của em?
Bên bờ cỏ đẫm sương đêm
Lời ca ai hát, cũ mèm xa xôi
Lẫn mờ góc khuất, chìm trôi
Bao năm sóng dập gió dồi phôi phai
Bóng đêm mờ tỏ mắt ai
Gì đâu mà phải giãi bày với nhau
Vườn xưa, mùa cũ bợt màu
Còn nguyên dáng đợi, rũ nhàu giấc mơ
 
Giận Dỗi
 
Em giòn như tia nắng
Sáng trong chiều, mưa ngâu
Biết đâu tờ giấy trắng
Đốt cháy anh tình đầu
 
Nhưng mà anh tự nguyện
Nên còn chút tro tàn
Gió ngập ngừng rù quyến
Đầy trời nắng mênh mang
 
Nhịp đời trôi mê mãi
Em vô tình bước qua
Nhánh cỏ may vướng lại
Níu bàn chân ngọc ngà
 
Vướng ngang làn nắng mỏng
Ngoái lại má ửng hồng
Nét xuân thì khê đọng
Trên một làn môi cong
 
Em ơi! Đừng như vậy
Nắng cũng đi theo mùa
Một mai em sẽ thấy
Đâu còn mà phân bua …
                                11/91
 
Xuân Đã Về
Trên Đôi Vai Em Gầy Guộc

 
Gánh gian nan qua năm cạn, tháng cùng
Bầy em nhỏ nghịch hồn nhiên, áo quần lem luốc
 
Chạy ùa ra, chị nhìn cười khoan dung
Lao nhọc mưu sinh, như cơ hồ tan biến
Bên khu vườn xưa, hoa trái nở bung …
 
Em Trở Về
Ngang Con Phố Cũ Nôn Nao

 
Tìm nỗi nhớ trong ồn ào tất bật
Căn gác nhỏ đã chìm trôi đâu mất
 
Có lẽ nào
Giữa buổi người đông đất chật
Góc phố, câu thề, ta lạc mất nhau
         
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Lê Thanh Hùng