LÊ VĂN HIẾU

 

Bí Mật
 

Chuyện chiếu chăn xin giấu vào tòa lâu đài bí mật

 

Đừng khoe với mặt Trời

Chúng ta đã oằn mình trên cỏ

 

Đừng rò rỉ với mặt Trăng

Mình đã vò nhàu đám lá

 

Đừng khoe với ngọn đèn

Em có thấy ngọn bấc kia sưng lên muốn làm tàn đốm lửa

 

Chúng ta đã yêu nhau trên khắp mọi vùng trời

Khi em đi máy bay, em nghĩ đến ta - em yêu, ta hóa thành đám mây lượn lờ theo chân em đó

 

Khi em ra biển, em nghĩ đến ta - em yêu, ta đã hóa thành sóng vỗ

 

Khi ở đồi cao, ta nhớ em - ta yêu, em đã hóa thành ngọn gió vuốt ve ta

 

Tòa lâu đài bí mật

Tòa lâu đài thơ ...

Chân Dung Nàng

 

Người đàn bà treo mình lên tường, lên nhiều căn phòng

Không phân định thời gian xưa sau, qua nhiều góc nhìn Á ÂU, qua nhiều góc nhìn  yêu thương và ngưỡng mộ

Có bức tranh vẽ như đứa bé học vẹt

Có bức tranh pha màu tuyết  mời gọi ..

Có bức tranh thô vụng giăng sương  đầy mộng

Có bức tranh ...

Tất cả đều là Nàng, Nàng của đôi lần xa xăm , của đôi lần tuyệt vọng

Tôi thì vỡ ra, dát nàng trên muôn vạn chữ, rồi lắp  thành câu thơ

Những câu thơ tôi treo trên ngực tôi không một lần đóng đinh

Không một lần vô vọng  ...

 
Báu Vật Của Riêng Tôi

 

Qủa  Cam cứ chín thế một mình đến sũng

Em tiếc nuối muộn mằn giá như gặp tôi

Gặp từ thuở mới đươm hoa ra nụ

Gặp từ khi trái căng tròn vàng rũ

Cành cây cong mình lắt lay chơi vơi

 

Giá như có nhau từ thời khắc đó

Tôi đã chín mọng rồi

Giờ tôi chín mọng trong hương ngày cũ

 

Quả có rụng xin rụng vào ngực tôi

Tôi gói em vào hồn, tôi cất giấu

Em là báu vật của riêng tôi

 

  Trở lại chuyên mục của : Lê Văn Hiếu