LÊ VĂN HIẾU



Sợi Tóc Buồn


Trước khi đi xa vợ mua một đôi dép,  chợt nhớ lâu nay vợ đi những đôi rất cũ,  dè xẻn cả bước chân vất vả của mình
Chồng thật vô tâm, chồng thấm thía buồn
Trước khi đi xa, vợ đong bơ gạo,  mua một chai nước mắm,  vợ dặn nhớ nấu cơm nóng mà ăn,  đừng uống rượu nhiều
Có nhậu thì nhậu vừa phải,  cửa ngõ nhớ đóng chặt,  chớ có tềnh toàng
Đi vườn được thì đi vườn,  tránh bù khú với đám bá láp,  tránh con mắt cú vọ,  chuyên bới lông tìm vết, mà hại
Ở nhà chuyên tâm mà đọc sách,  may nặn ra dăm câu chữ
Có gọi thì gọi cô Ba,  cô Ba lưu tâm đến ông nhiều
Năm nay ông cũng đã già,  sức khỏe không còn khỏe nữa,  ráng mà gìn giữ
Vợ dặn vợ rươm rướm nước mắt Tiễn vợ lên xe mà tóc tôi buồn.

Xin Làm Que Củi Ấm


Họ  rần rần tặng hoa
Họ rần rần mua hoa
Vựa Dalat đang dần dần bốc giá
Tôi không chọn đóa nào
Tôi không nhập vào trò ngớ ngẩn
Vào dòng người ngớ ngẩn
Vợ tôi đang tần tảo trên rừng
Mẹ tôi lạnh ở vùng trời buốt giá
Người tình tôi đang sù sụ xứ người
Và thơ tôi gục ngã
Giá như tôi hóa thành que củi Sưởi ấm những phận đời?
20.10.2017


Ướt Đẫm Thơ


Cái thế giới này đi vắng
Tôi nhận sự trống không - kể cả gió
Nụ cười bị vò nát và nhàu nhĩ
Như gương mặt cuối cùng em gửi lại
Tôi hiểu vì sao câu thơ ướt đẫm Vắt thả những giọt buồn...
19.4.2020


Cõi Thơ Bay


Anh đã nhìn thấy vẻ đẹp của người con gái tắm sông
Từ nhiều  - nhiều năm về trước
Anh còn nhận ra mùi nồng của Sen
Mùi nồng của tóc
Cả da thịt đượm chảy
Khói sóng phiêu phiêu bên nếp nhà xưa
Mặt trăng non dát vàng trên lá
“ Tiếng gọi đò căng chỉ
Mồ hôi xương “ *
Nhễu dài trên ngực nhỏ
Thời gian tự vỡ
Không gian tự xích lại gần nhau
Anh là người của trăm năm sau
Yêu người trăm năm trước
Như  trùng trùng núi trùng trùng sông anh đã vượt
Anh yêu
Như trùng trùng anh trùng trùng em
Anh tìm ra bóng nhỏ
Đêm em trở trăn đêm anh không ngủ
Nghe hơi thở căng dài từ em
Nghe giường chiếu em rung
Nghe thơ anh thao thức
Nghe chữ anh trói cột
Nghe tóc em rơi
Nghe thơ anh bay đầy trời
Tóc em kéo thành câu thành sợi
Nghe lời em thủ thỉ
Em  nằm trên ngực anh...

(* ý thơ Phùng Cung )


Mai Sau


Sẽ không để cơn mưa xối lên cánh chim non đẫm ướt
Sẽ khâm liệm và chôn hết những lời nói phiền muộn thường ngày
Sẽ tìm hốc cây bí mật, rồi trồng nhiều hoa chung quanh, để trộm nghe những lời tỏ tình
Hốc cây là nơi ta ẩn thân, ta sẽ chết ở đó, trong cõi phiêu diêu ta sẽ nghe mùi hương nụ hôn nồng nàn Nụ hôn cứ rung trời, giục ta thêm một lần sống lại Nụ hôn đâu có hay?



  Trở lại chuyên mục của : Lê Văn Hiếu