LÊ VĂN HIẾU
Lặng Lẽ Chim Yến
Từ sông hay từ biển
Chẳng biết về từ đâu
Chỉ biết đường bay xé rạch bầu trời
Rồi về đây thổ huyết
Thổ huyết để nuôi đời
Treo quặn đau lên vách...
Bạn Núi
Tặng Bình
Lên núi
Đi tìm người bạn núi
Người cầm cây cọ quất lên nền trời
Vẽ khuôn mặt ngời rạng
Người búng những nốt trầm
Tạo hợp âm hạnh phúc
Ta thấy hai khuôn mặt sống đời
Ta thấy ba khuôn mặt sống đời
Ta thấy nhiều khuôn mặt sống đời ...
Ta thấy bạn ta
Là viên đá trổ hoa
Từ một rễ cây
Là phiến đá
Kinh koang
Mang dáng hình tia chớp
Những du thuyền vượt trùng khơi
Những bầy đàn bầu bí
Những rễ cây ăn sâu
Những phiến đá ăn sâu
Và tình yêu ăn sâu
Để kịp trồi lên
Khuôn mặt bạn ta
Đỏ đỏ - đen đen
Tay cầm chiếc ly
Cụng vào ngực ta
Rồi khóc ...
Biên Bản Rời
Từ Những Cuộc Rượu
Không cần nghi lễ
Không cần thủ tục rườm rà
Chỉ nhớ nhau là đủ
Có bữa tắm gội sạch sẽ
Có bữa bụi bặm
Có bữa vái lạy một con gà
Mượn tiết nó mà làm dấu
Để nhớ chỗ đi về
Thôi em đừng quì
Đừng dâng hai tay
Đừng để ta thành cụ
Nhăn hết váy rồi kìa
Cái củi Ngo thắp đầy lỗ mũi
Ta hít thở không nổi
Vì em mà ta cười
Giữa đêm ta thức dậy
Em nướng cho ta một khoai mỳ
Khoai mỳ đào trước ngõ
Em xoa xoa cái dưới bụng ta
Say rượu rồi hãy ngủ
Đừng hư nhiều.
Hãy Để Tiếng Đàn
Khóc Thay Em...
Giá như mang được tiếng Vĩ cầm
Về đỉnh đồi - nơi tôi ở
Tôi tin các bạn tôi sẽ say đắm nghe
Đừng chê bạn tôi không biết chữ
Đừng chê bạn tôi không biết vui buồn
Họ đã khóc trong một bài ca ngẫu hứng, sáng tác ngẫu hứng
Họ đã sẻ chia
những khúc bi thương thật ruột gan mình
Tôi từng ngồi thắp lửa với họ
Từng bồng bềnh với họ
Giá như tiếng vĩ cầm
Tôi hình dung tiếng đàn sẽ tạo nên sợi chỉ
Sợi buộc cổ tay
Sợi siết những tình
Con Trâu rừng nằm nghe ngẫm nghĩ
Bụng nó mở cờ - mắt nó rưng rưng
Không như lũ bò ở lòng thành phố
Ngỡ chừng văn minh
Lại dẫm đạp đàn
Tiếng vĩ cầm rơi xuống đất
Mặt nhựa như gương lại hóa mặt bùn
Thôi nhé em, em ơi đừng khóc
Hãy để tiếng đàn khóc thay em.