LÊ VĂN HIẾU
Trưa Ở Đồi Gió Hú
Tự dưng nghe tiếng chim hót trên những bông hoa đỏ sáng nay
Trưa một mình lặng chìm cùng tiếng Ong trên đỉnh đồi gió hú
Chợt thèm nghe một tiếng “ hứ “
Chắc và dài từ môi mọng của em .
Gió thì hú và hương thì loang
Giá như trời mớm từ từ ..hơi thở nhẹ
Trời thì râm , và mây thì dọa
Tưởng nhão mềm mà hồn ráo khô
Cụm lau quặn mình , ai đó đã xô
Ồ không ,
Chúng nghiêng mình cầu xin em đấy
Ở nơi xa , ở nơi xa , em có thấy
Chúng nghiêng mình, chúng nghiêng mình, chúng nghiêng .
Dáng lau là dáng anh
Cứ chênh chao, cứ chênh chao giữa đồi gió hú
Trưa nay ta thèm nghe , thèm nghe một tiếng “ hứ “
Dấu chấm giữa đỉnh đồi lênh loang ...
Ngực Núi
Trên đôi mắt cãi vã
Và gió chiều
Ta chợt thấy đôi vú héo
Treo .
Treo đàn con đen đúa
Nhuộm sắc mặt trời
Ngực vú cao hơn ngực núi
Treo .
Treo đôi môi nhúp nhép
Mũm mĩm cười
Treo cái no cái đói
Mạch ngầm – suối reo .
Treo khê nồng men lá
Treo vạm vỡ trần
Treo cánh cung - sợi Ná
Treo căng .
Trái tim ta, căng cao rồi đó
Trên miệng trẻ con cười
Trên mắt trẻ con thiu thiu ngủ
Như là chiêm bao .
Ta hít sâu men lá
Hít sâu hơi thở rừng
Cái Bụng ta no đầy Rượu và sữa
Cứ căng tròn đôi vú héo, đến chon von .
Đêm Nằm Nghe
Tiếng Rắn Gọi Tình
Vâng , tôi đã nghe khi trời vừa sập tối
Tiếng huýt sáo
Tiếng huýt sáo vu vơ
Tôi nghĩ một chàng trai đang yêu huýt
Vang vang trên đường về
Huýt trước bụi ô rô bên cạnh nhà tôi
Nơi có mấy cô gái vừa đủ lớn
Bộ ngực vừa đủ phập phồng
Đôi mắt vừa đủ nhớ
Mái tóc vừa đủ tỏa hương
Gót chân vừa đủ đẹp con đường
Tôi nghĩ có nhiều chàng trai huýt
Tấu khúc nhạc quen
Những lời tỏ tình
Rất thắm .
Không như tiếng kèn lá ở một quê xứ
Không là tiếng Khèn
Không là tiếng từ đôi môi các chàng trai trẻ quê tôi
Không là tiếng một thời của riêng tôi nữa
Vâng, tôi đã nghe
Tiếng huýt rất lạ, rất dài hơi
không phải của người .
Hóa ra tiếng Rắn
Tiếng Rắn gọi tình
Trời sắp tròn Trăng ...
Trang Sức Lạ
Hạt giống đã vùi quên hàng trăm năm
Hôm xưa vươn mình đâm chồi trỗ lá
Kết thành chiếc nậm xinh xinh
Chiếc nậm người bạn núi từng đựng cháo chua
Trưa khát nốc thèm còn liếm mép
Chiếc nậm cô sơn nữ gùi những hoàng hôn
Chiều chiều ngâm mình dưới bến
Chiếc nậm nhỏ nhắn
Ủ men
Rót một thứ tình dẻo keo sóng sánh
Sưởi nồng hơn lửa
Sưởi đến vụn vỡ
Sưởi đến ngộ ra
Chiếc nậm từ hạt giống trăm năm
Là chiếc nậm chữ
Nhà văn uống vào đẻ ra văn
Người ngu ngơ uống vào thành thông thái
Kẻ khom lưng uống vào đi ngay thẳng
Gã ác uống vào thành hiền nhân
Già uống vào hóa thanh xuân
Lời nói luôn ngát hương, thơm tràn trên cõi đất
Người đẹp càng thêm đẹp
Thế giới trong veo như lòng trẻ con
Hạt giống kẹt trong kẽ đá hàng trăm năm, ngàn năm
Đang trở mình trỗ lá
Mai kia loài người thêm trang sức lạ
Mang bên mình chiếc nậm con con ...