Cõi Thơ Bay
Anh đã nhìn thấy vẻ đẹp của người con gái tắm Sông
Từ nhiều - nhiều năm về trước
Anh còn nhận ra mùi nồng của Sen
Mùi nồng của tóc
Cả da thịt đượm chảy
Khói sóng phiêu phiêu bên nếp nhà xưa
Mặt trăng non dát vàng trên lá
“ Tiếng gọi đò căng chỉ
Mồ hôi xương “ *
Nhễu dài trên ngực nhỏ
Thời gian tự vỡ
Không gian tự xích lại gần nhau
Anh là người của trăm năm sau
Yêu người trăm năm trước
Như trùng trùng núi trùng trùng sông anh đã vượt
Anh yêu
Như trùng trùng anh trùng trùng em
Anh tìm ra bóng nhỏ
Đêm em trở trăn đêm anh không ngủ
Nghe hơi thở căng dài từ em
Nghe giường chiếu em rung
Nghe thơ anh thao thức
Nghe chữ anh trói cột
Nghe tóc em rơi
Nghe thơ anh bay đầy trời
Tóc em kéo thành câu thành sợi
Nghe lời em thủ thỉ
Em nằm trên ngực anh ...
(*ý thơ Phùng Cung )
Khung Cửa Nhỏ
Khép cánh cửa này lại
Để nhốt ánh trăng khe khẽ vừa vào
Khép tâm hồn mình lại
Để ghì hơi thở em trao
Em trao nụ cười nho nhỏ
Em trao giọng nói nho nhỏ
Nho nhỏ mà ngọt
Ta uống lấy rồi bồng bềnh như say rượu
Say đến hoa mắt
Để nhận thấy em như viên bi , như viên kẹo
Em lăn vào lòng ta
Em chui vào ngực ta
Em rộn ràng trong tóc ta
Em điệu đàng với bước chân ta
Khép cánh cửa này lại
Căn phòng như được mở ra ...
Vi Rút Tình
Em trùm kín thân thể bằng mọi cách
Đeo khẩu trang bịt mặt mang thêm những cặp kính màu
Những cặp kính giúp em giấu cái nhìn cảm xúc
Bàn tay đeo găng - thôi mân mê
Kìm chế những khát thèm ve vuốt
Tất cả dửng dưng lạnh lùng và như thép
Em tự tách xa em
*
Em tự tách xa ta
Trước khi ta giãy chết
Thời em chưa hóa trang và bịt mặt
Thời em lả lơi nói cười hò hẹn với nhiều đàn ông khác
Anh gục dưới chân em
*
Thà bịt mặt thôi hôn nhau còn hơn làm tổn thương & kinh sợ
Thế nha em!