LÊ VĂN TRUNG
HOA MỘNG VỀ ĐÂU
Em có về không mà sáng nay
Gió đưa sương xuống nụ hoa gầy
Hoa rung trong gió hương xanh ngát
Hoa chạm vào thơ thành rượu cay
Em giấu tình tôi trong ngực biếc
Em thắp tình tôi trong tim hồng
Đêm tôi sáng một màu trăng lạ
Trăng thuở mười ba, em biết không?
Em có về không mà nắng lụa
Rực vàng theo nỗi nhớ nhung bay
Vàng bay từng cánh vàng hoa bướm
Vàng cả mùa xưa mà không hay
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng ươm nắng lụa vàng
Thuở mây như tóc mềm vai nhỏ
Mỗi bước chân hồng một bước xuân
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Vẽ mãi mà tranh nhuốm một màu
Màu của vàng hoa từ dạo ấy
Tóc cài hoa thắm, mộng về đâu.
TRẢ
Thôi về! Trả hết cho em
Trả đêm thiếu phụ nửa vành trăng khuya
Trả trăm năm mộng tan lìa
Câu thơ rụng giữa đầm đìa sương tan
Tôi về Trả nợ đa đoan
Trả đôi mắt thở nhuộm hoàng hôn tôi
Trả hiu hắt khóe môi cười
Trả vòng tay buổi rã rời cơn mê
Trả đi trả hết ê chề
Hết lời phụ rẫy câu thề thốt xưa
Trả người trả cả cơn mơ
Thuở quỳnh hương nụ lòng chưa ướp nồng
Trả em nguyên vẹn linh hồn
Vắt cho khô cạn nỗi buồn trong thơ.
TRĂM MÙA THU YÊU EM
(Thơ cho cõi lặng im)
Trăm mùa thu yêu em
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Trăm mùa thu yêu em
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Trăm mùa thu yêu em
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Trăm mùa thu yêu em
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Trăm mùa thu yêu em
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
NẮNG VƯỜN XANH
Ở đây nắng trải vàng như lụa
Sao chẳng ai về phơi áo hoa
Có con chim hót trong vòm lá
Làm rơi giọt nắng xuống trang thơ
Ở đây trời xanh như ngọc diệp
Sao chẳng ai về nhuộm tóc mây
Có đôi bướm trắng vờn trong gió
Làm vương nhè nhẹ phấn hoa bay
Trời lên cao trời trong thật trong
Sao chẳng ai về tô thêm môi hồng
Có loài hoa nở mùa xuân trước
Mà sắc hương còn vương trong long
Không ai về ngắm sen vào hạ
Ngắm nắng vườn xanh mặc áo vàng
Ngắm thơ tôi nở muôn ngàn đóa
Ngàn đóa cho người đã tỏa hương
Em có về không mà sáng nay
Gió đưa sương xuống nụ hoa gầy
Hoa rung trong gió hương xanh ngát
Hoa chạm vào thơ thành rượu cay
Em giấu tình tôi trong ngực biếc
Em thắp tình tôi trong tim hồng
Đêm tôi sáng một màu trăng lạ
Trăng thuở mười ba, em biết không?
Em có về không mà nắng lụa
Rực vàng theo nỗi nhớ nhung bay
Vàng bay từng cánh vàng hoa bướm
Vàng cả mùa xưa mà không hay
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng ươm nắng lụa vàng
Thuở mây như tóc mềm vai nhỏ
Mỗi bước chân hồng một bước xuân
Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Vẽ mãi mà tranh nhuốm một màu
Màu của vàng hoa từ dạo ấy
Tóc cài hoa thắm, mộng về đâu.
TRẢ
Thôi về! Trả hết cho em
Trả đêm thiếu phụ nửa vành trăng khuya
Trả trăm năm mộng tan lìa
Câu thơ rụng giữa đầm đìa sương tan
Tôi về Trả nợ đa đoan
Trả đôi mắt thở nhuộm hoàng hôn tôi
Trả hiu hắt khóe môi cười
Trả vòng tay buổi rã rời cơn mê
Trả đi trả hết ê chề
Hết lời phụ rẫy câu thề thốt xưa
Trả người trả cả cơn mơ
Thuở quỳnh hương nụ lòng chưa ướp nồng
Trả em nguyên vẹn linh hồn
Vắt cho khô cạn nỗi buồn trong thơ.
TRĂM MÙA THU YÊU EM
(Thơ cho cõi lặng im)
Trăm mùa thu yêu em
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Trăm mùa thu yêu em
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Trăm mùa thu yêu em
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Trăm mùa thu yêu em
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Trăm mùa thu yêu em
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
NẮNG VƯỜN XANH
Ở đây nắng trải vàng như lụa
Sao chẳng ai về phơi áo hoa
Có con chim hót trong vòm lá
Làm rơi giọt nắng xuống trang thơ
Ở đây trời xanh như ngọc diệp
Sao chẳng ai về nhuộm tóc mây
Có đôi bướm trắng vờn trong gió
Làm vương nhè nhẹ phấn hoa bay
Trời lên cao trời trong thật trong
Sao chẳng ai về tô thêm môi hồng
Có loài hoa nở mùa xuân trước
Mà sắc hương còn vương trong long
Không ai về ngắm sen vào hạ
Ngắm nắng vườn xanh mặc áo vàng
Ngắm thơ tôi nở muôn ngàn đóa
Ngàn đóa cho người đã tỏa hương