LÊ VĂN TRUNG
 

HẠT BỤI

Ta về gửi áo phong trần lại
Trả hết trăm năm những nợ người
Hạt bụi đời ta giờ khô lệ
Từng rã rời trong cuộc nổi trôi.
 
Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm từng khắc đá đề thơ
Có ai về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa phủ bụi mờ
 
Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ xưa trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Phai mờ như sương khói thiên di
 
Trở về là tàn cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim hết ngậm ngùi
Trả nhau đã hết mùa dâu biển
Hết cả cơn mơ, giấc mộng người             
 
HÃY BẮT ĐẦU CUỘC RONG CHƠI
 

Hãy bắt đầu thôi em, chớ để
Ngày vui ngắn quá dưới tay người
Ta ném trăm năm vào một cõi
Chỉ là dâu biển cuộc rong chơi

Nhân gian lau lách bờ hiu quạnh
Ẩn nét vô biên giữa thung triền
Thịnh suy đáy cốc chiều sương lạnh
Đá kè đang dạo khúc ca thiêng

Ngọn gió oan khiên nào thổi tới
Em ơi đồng vọng điệu Kinh mầu
Xa xăm chớp bể mưa nguồn vợi
Là áo thiên thu mỗi chuyến tàu

Hãy bắt đầu thôi ngày sắp hết
Chiều loang nhòa nhạt bóng mây ngàn
Hãy rót tràn ly màu ngọc bích
Rèm khuya đã lộng ánh trăng vàng

PHÙ VÂN
 
Ai đứng giữa trần gian đầy hệ lụy
Hạnh phúc nào không ràng buộc nhiễu nhương
Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương sáng rực cõi vô thường
 
Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Nhiên tịch vời ẩn trong nét đau thương
 
Khi về với là rời muôn nẻo biệt
Chút bụi hồng thanh lặng mấy trùng lai
Ai hiểu được mộ sầu xưa đã khép
Khi thiên thu ngào ngạt phút giây này
 
Khi về với là non ngàn dạo bước
Khép luân-hồi khép sinh-diệt-tồn-vong
Là không-có giữa tương phùng-chia biệt
Sợi tóc nào thôi trắng xóa phù vân.
             
    Qui Nhơn tháng 4. 2019
                        
THIÊN THU
 

Thiên thu trong phiến đá
Nằm ngủ dưới chân đồi
Gió phương nào bát nhã
Ru mấy cõi tinh khôi
 
Thiên thu ẩn vào mây
Bay qua rừng tây trúc
Tịch diệt dưới vòm cây
Cội thiền trong gỗ mục
 
Xin tái sanh làm người
Trên đường về chân giác
Dẫu bước quá trăm năm
Còn nguyên lòng bồ tát.

RA ĐI
 
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi u hoài bàng bạc khắp sơn khê
 
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã vơi đầy tan hợp
Bao nếp hằn khâm liệm nỗi tàn phai 
 
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Để trở về thăm thẳm cõi hư vô
Ôi vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Cõi vô cùng! Hiện thực ướp màu thơ 
 
Trời mây xám mịt mù trên đỉnh núi
Hay vân du mở lối bước chân về
Ai biết được roi đời phơi tự ngã
Thăng trầm soi mục rã giấc nhiêu khê

TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI

Cát chơ vơ bãi đời vô hạn
Nằm lất lây một kiếp mỏi mòn
Câu bóng mình giữa lòng biển cạn
Ngóng chân trời đỉnh tháp chon von
 
Ôi chuông mỏ, kinh nghìn năm cũ
Con đường nào thoát mộng nhân sinh
Chiếc áo vẫn chùng thâm rách vá
Lặng thầm như sỏi đá trơ hình

Tay vói níu ảo hình hư tưởng
Chảy về đâu phương mộng xa mù
Ta cứ ngỡ đất trời vô lượng
Hương cội nguồn đợi đến mai sau
 
Khi soi lại giữa chiều u tịch
Sông đời ta òa vỡ xuôi dòng
Sóng trùng khơi hồn nhiên thuận nghịch
Khúc diệu thường tĩnh mịch thong dong

  Trở lại chuyên mục của : Lê Văn Trung