LÝ QUANG HOÀN


Khi Nhìn Thấy …
  
Khi nhìn thấy người đàn bà trong tranh
trưng bày ở một góc phố
Thực lòng … tôi thấy lòng mình chao đảo một cách lạ kỳ …
Như là gã trai tân mới lớn …
Chìm đắm mình trong những giấc mộng dài
Mỗi ngày qua lại dăm lần bảy bận
Chỉ để nhìn và ngắm hoài người đàn bà trong tranh
Về ươm cuộc tình hờ vào những dòng thơ
Tôi đã thổi hồn vào những giấc mộng xanh
Đêm năm canh thức hoài không đủ
Vật vờ linh hồn vào chốn ba hoa
Rồi ảo tưởng nghĩ mình … là kẻ lãng mạn
Trong thế gian chỉ toàn những người phàm
Nhưng thực sự …
Tôi chỉ là một kẻ đã đánh mất thời trai trẻ
Nướng tuổi xuân vào những tháng ngày vô vị
Ngồi đong đo đếm… từng phút giây
Giờ chỉ còn là những ngày tàn tháng tận … 
còn bao lâu … ôi quỹ thời gian vơi đầy
và chỉ muốn làm một tên cờ gian bạc lận
tháu cáy cuộc đời mình trong một phút giây
Luôn đắm say, luôn ngây ngất và hững hờ
Để quên đi những năm tháng tận cùng
Và nướng những lời mật ngọt  trên bờ môi em lạ
Thật sự tôi cũng phù phiếm và tào lao không chịu nổi
Đắm mình trong cuộc đỏ đen đang hồi chung cuộc
Và những mối tình ơ hờ theo gió và mây bay
Bỗng một hôm chợt nhận ra sao mình rất lạ
Rất mơ màng lặng nhìn cánh rừng phía trước
Thả mộng mơ tung bay vào những ngày gió lộng
Ở một nơi rất xa là con sông đào màu cỏ úa
mùa hè đỏ lửa vẫn còn đây
Đem cái nóng rải xuống trần gian
trần gian đang mùa dịch bệnh 
xót xa nào nói hết cho cùng
Mùa vẫn chưa qua … ô kìa em ở đâu ?
Những cây sồi già đang thì thầm lời tình tự     
Cùng trời đất  vào những buổi trưa hoang
Ngày và tháng … thời gian như hoà làm một
 
Cuộc ái ân kéo dài từng giây từng phút
Như là gió đang rú lên từng cơn hồng hộc ...
Trút xuống em từng cơn yêu dài mê đuối
Từng đợt sóng tình vùng vẫy suốt đêm sâu
 
Ôi những đêm dài hồn đầy mộng mị
Trầm luân hoài trong nỗi buồn viễn xứ
Những hạt mầm khổ đau đã đâm chồi nẩy lộc
Cuộc mưu sinh vẫn còn xa vời phía trước
Ngày dằng dặc, những tháng ngày hư ảo
Nói đi em … an ủi tôi … dù chỉ lả tình hờ
 
Cây hoa hồng trong vườn tôi đêm qua nay
đã già nua và lẩm cẩm 
những cánh hoa rơi tan tác trước hiên nhà
Khu vườn nhỏ bỗng trở nên lạ lẫm
 
Bao nhiêu mối tình si gói kín suốt một đời
Em là ai những người tình một thuở
Chắc bây giờ cũng lẩm cẩm như tôi ?
Yêu người đàn bà trong bức tranh góc phố
Cũng đủ dật dờ trong một buổi chiều hoang
Chợt tỉnh giấc hoá ra là mộng mị
Cứ như thế từng ngày qua lãng đãng
Bao nhiêu năm rồi tật xấu vẫn không chừa
Và cứ thế cuộc đời như đám cháy
Lúc bùng lúc tắt … tro tàn còn đấy
Trên thân thế buồn tên mục tử vô danh
Có những điều nói ra mà như không nói
Cuộc mưu dinh cay đắng mùi tục luỵ
Em ở đâu đó … mà như không hề có
Tôi mãi hoài đi tìm một cuộc tình rơi
Những buổi sáng mù sương …
Thành phố dường như buồn bã
Ngày tháng dài kéo nỗi buồn lê thê
Nỗi buồn tử sinh dường như luôn ám ảnh
“Một đời người … phía trước còn bao lăm ?”
Còn bao lăm làm sao ai biết được ?
 
Quả thật là câu hỏi rất ngây ngô và khờ dại
Bởi “ cuộc tử sinh “ ai cũng chỉ một đường “
Hãy yêu đi và hãy sống như đã từng !


Ly Quang Hoàn August 9
  Trở lại chuyên mục của : Lý Quang Hoàn