Cành Lan Ngọc
Dâng một giò lan cúng Phật
Khi mùa xuân chớm hiên sân
Ngoài vườn hương lan gió thoảng
Dặm trời sương khói bâng khuâng.
Hồn con rêu phong tượng đá
Hỏi chi từ độ mưa nguồn
Tháng ngày qua bao bến lạ
Cánh chim mờ cõi trăng sương
Con như tiếng ve mùa Hạ
Hoá thân vào lá mùa Thu
Về nghe mùa Đông lặng lẽ
Mùa Xuân quên cả đợi chờ.
Con như cánh chim phiêu bạt
Lên rừng xuống bể cùng mây
Gió sương chở đôi cánh nặng
Theo bao ngày tháng hao gầy.
Con như con thuyền xuôi ngược
Sông đời chở tháng ngày trôi
Lang thang ngàn phương bến đổ
Hồn lau trắng điểm bên trời.
Đời con như bao dặm khách
Bên đường cát bụi đi qua
Bể dâu xanh dòng ảo ảnh
Ngàn mây, ngàn sao, ngàn hoa.
Dâng một giò lan cúng Phật
Ngoài vườn mới nở chiều nay
Hương thơm cõi lòng, cõi Phật
Trang nghiêm miền cát bụi bay.
Tình Trăng
Từ lúc trăng non vừa nhú mộng
Có vầng mây sáng cuối trời xa
Thầm gieo ý tưởng trên muôn lá
Thanh sắc đêm tàn chưa phôi pha.
Thời khắc đã chia màu dĩ vãng
Trăng già mỗi lúc theo đường mây
Lên khơi cũng muốn soi lòng biển
Sợ ánh vàng nghiêng chở mộng gầy.
Hương sắc dẫu chưa lần giả biệt
Mà sao non nước lạnh mơ màng!
Chao ôi,
Bờ bến còn chăng nhỉ?
Hay chỉ còn ta với ánh trăng!