MẶC PHƯƠNG TỬ
Ở Giữa Sài Gòn
Đêm ở Saigon
Ngập ánh đèn hoa
Đến chiếc lá
Cũng say màu chếnh choáng.
Nhịp sống dồn lên sau mùa gió loạn,
Ngất lầu cao
Không thấy ánh sao xa.!
Ở giữa Saigon
Người đến muôn phương
Từ thuở máu tim xanh màu đất mới
Những cánh chim trời Nam vang tiếng gọi
Ba trăm năm,
Còn mãi một mùa hương !
Ở giữa Saigon,
Một thoáng đêm đông
Ta lắng nghe những dòng đời đang chảy.
Có vạn nỗi niềm
Còn trăn trở mãi!
Khi hoàng hôn thế kỷ tắt bên sông.
Thưa Em
Thưa em,
Một việc nầy thôi!
Từ lâu, ta đã trót lời cưu mang,
Đâu cần đến chuyện làm sang
Miễn sao để được xóm làng ta thương.!
Áo cơm,
Tuy giữa đời thường,
Mà thơm, mà sạch
Cho hương cuộc đời.
Phải đâu son phấn em ơi!
Sắc màu chi... để rã rời một phen!
Nếp nhà,
Trước đã làm nên,
Nghĩa nhân giữ lấy, kẻo quên mối giềng!
Cái thân khi đã luỵ phiền,
Chắc gì em, buổi kim tiền dễ đâu!
Để lòng lắng với đêm thâu
Nghe dư âm vọng ngàn câu tự tình.
Đời cho nhau một niềm tin
Gương trong một thoáng,
Soi mình trong gương.
Đêm ở Saigon
Ngập ánh đèn hoa
Đến chiếc lá
Cũng say màu chếnh choáng.
Nhịp sống dồn lên sau mùa gió loạn,
Ngất lầu cao
Không thấy ánh sao xa.!
Ở giữa Saigon
Người đến muôn phương
Từ thuở máu tim xanh màu đất mới
Những cánh chim trời Nam vang tiếng gọi
Ba trăm năm,
Còn mãi một mùa hương !
Ở giữa Saigon,
Một thoáng đêm đông
Ta lắng nghe những dòng đời đang chảy.
Có vạn nỗi niềm
Còn trăn trở mãi!
Khi hoàng hôn thế kỷ tắt bên sông.
Thưa Em
Thưa em,
Một việc nầy thôi!
Từ lâu, ta đã trót lời cưu mang,
Đâu cần đến chuyện làm sang
Miễn sao để được xóm làng ta thương.!
Áo cơm,
Tuy giữa đời thường,
Mà thơm, mà sạch
Cho hương cuộc đời.
Phải đâu son phấn em ơi!
Sắc màu chi... để rã rời một phen!
Nếp nhà,
Trước đã làm nên,
Nghĩa nhân giữ lấy, kẻo quên mối giềng!
Cái thân khi đã luỵ phiền,
Chắc gì em, buổi kim tiền dễ đâu!
Để lòng lắng với đêm thâu
Nghe dư âm vọng ngàn câu tự tình.
Đời cho nhau một niềm tin
Gương trong một thoáng,
Soi mình trong gương.