Chữ Cháy Bờ Lau
CÕI HUYỀN Cần cù đất đá hóa văn Thông ngàn trỗi nhạc, hồ trăng dập dờn Cỏ hoa lát thảm mảnh hồn Hương thơ thấm tận đầu non cõi huyền!
| CHÚT PHIÊU BỒNG Trăng ngồi góc núi làm thơ Mây qua đỉnh biếc viết tờ kinh không Thương ai tất tả dặm hồng Lên đây lượm chút phiêu bồng về chơi |
DUYÊN Một khe rửa bút đen rồi Biết bao giấy má nổi trôi phố phường Vui duyên, thêu chữ, giữ hương Buồn duyên, lạc chợ, ven đường bụi bay. | GIỌT NGUỒN Ngồi uống trà với cỏ cây Có hương thông lạnh, có mây rừng mờ Có tĩnh tại, có vất vơ Thoáng giây sương đọng giọt thơ đầu nguồn
|
HIÊN TRÀ Hiên thơ thơm thoảng hương trà Lẫn mùi hoa cỏ la đà ngậm sương Gió chiều kể chuyện mười phương Trăng khuya đàm đạo văn chương với mình! | NHÁNH TÙNG NON Từ ngày đem lửa lên non Đốt kinh soi chữ lối mòn mù sương Nhen tim, Đồi đông hạo khí: tùng vươn nhánh tùng |
NHÌN BÓNG Có thiền ẩn tận non sâu Có thiền vào chợ dăm câu mấy vần Hỡi ai phiêu lãng đường trần Quay nhìn chiếc bóng chợt gần, chợt xa! | NỬA Một nửa thiền, một nửa thơ Trăng soi một nửa, sương mờ nửa kia Nửa ai đứng giữa biên bìa Còn ai một nửa, ngăn chia tình mình! |
NHẶT CỎ Đầu năm, Câu thơ thiền đạo mầm măng nhú chồi Xanh non màu mắt xuân vui Bút tâm vừa chạm, đất trời nhẹ rung.
| GIỌT TÂM Câu thơ hương chổi, hương tràm Vượt bao sông suối lang thang phố đời Dẫu cho lấm bụi đất trời Giọt tâm trong vắt, tặng người tri âm! |