MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
 
 
 

Thơ Gởi Mẹ
 
Từ thuở lớn khôn,
vui cuộc đời dâu bể
Chưa một lần
con đền đáp thâm ân
Con lặn hụp trong vô vàn máu lệ
Khi quay nhìn
thì sương trắng đã phù vân!
 
Tóc mẹ bạc
như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy
như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm
chong đèn khuya lệ tủi
Ôi kiếp người
sao chỉ mãi ăn năn!
 
Con vẫn biết
đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẽ theo dấu chân Từ Phụ
Múc nước cam lồ
trả ân nặng trùng khơi
 
Xin mẹ hiểu con
mỗi khi về trầm lặng
Vì mấy năm
con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi!
 
Phụ mẫu tại tiền
như Phật tại thế
Con xuất gia
cũng hiểu lẽ vuông tròn
Muốn cung dưỡng
không gì bằng phước huệ
Không gì bằng
ân đức Từ Tôn!
(1969)
 
 
Một Ngày
Rất Hoang Vu

(Kính dâng Mẹ)

 
Tôi trở về thăm con đường rất lạ
Nắng soi nghiêng trên mái lá rất vàng
Ngày đổ mau trong khoang trời cuối hạ
Bạn bè xưa
giờ quên tiếng hỏi han.
 
Tôi trở về thăm con đường rất cũ
Nắng hanh hao thân lá sắn ven đường
Rất thân thiết mấy bờ đê đắp lũ
Cây cỏ vô tình
trông thấy mà thương!
 
Tôi trở về,
mẹ già
mắt vàng ra tựa cửa
Chiếc lưng còng chống gậy thời gian
Những khổ đau của người
đã được rang khô bởi lửa
Một chút ngày vừa trôi
trong hố thẳm mê man!
 
Mắt đăm chiêu theo sợi khói chiều
trên cành tre lả ngọn
Đèn đã lên sao dáng mẹ vẫn mờ?
Chuông đâu đó
vọng chao đời hèn mọn
Mẹ chấp tay
rồi khấn nguyện nam mô!
 
Tôi trở về,
bước chân còn thao thức
Ngồi rất lâu
nhìn trời đất bâng khuâng
Hình như có một chút xanh
bên kia trời đỏ rực
Nhớ thật nhiều
như nhớ những ngày xuân!

  Trở lại chuyên mục của : M.Đ Triều Tâm Ảnh