MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH


Tỉnh Giấc

Nỗi buồn
niềm vui trên tay
tọa thiền chấp cánh
rong ngày chơi đêm
Vui buồn
giọt nước ngủ quên
Chim reo tỉnh giấc
đầy hiên nắng vàng
 
Cũng Về

Thời gian
ngồi giữa câu thơ
Chữ chìm chữ hiện
một bờ cỏ lau
Sát na
sinh tử dãi dầu
Con thuyền bát - nhã
đi lâu cũng về!
Cùng Ta

Ngu ngơ
nép trốn hang sâu
Cũng thiền,
cũng sách vài câu ề à
Án thư,
sao lạnh nhạt nhòa
Thềm rêu xanh biếc
cùng ta chuyện trò

 
Sá Nào

Vốn xưa
là hạc là sương
Luyến lưu nào đọng 
mà vương dấu hài
Trời cao
biển rộng sông dài
Chút thân huyễn nọ,
trần ai sá nào!
Có Lúc

Biếng lười
ngủ ngáy pho pho
Trên đầu
đen bạc xám tro đủ màu
Phủi tay,
cát bụi về đâu
Con trăng
có lúc ở lâu quên về!
Có Khi

Có khi
ta chợt mộng ngày
Lô xô
rừng lá vẽ mây, vẽ tình
Con đường
đá cuội linh đinh
Mở ra
bát ngát trang kinh học hoài!

Vất Vơ

Thảnh thơi
thơ bước theo sau
Thôi xao cũng mệt
tứ sâu cũng phiền
Tiếng chim
động cõi vô miên
Rót vào yên lặng
ý thiền vất vơ!
Lãn Sĩ

Khỉ, gà
đội nón, đi hia
Chó, heo
khăn áo chỗ kia, chỗ này
Ngày xuân
lãn sĩ không hay
Bút cùn vẫn vậy
mòn tay cứ là!

Chữ Rụng

Linh Sơn
chữ rụng mấy lần
Mà nay mầm trái
trổ gần, trổ xa
Có thiền
hiện đại Thích Ca
Biến vô lượng nghĩa
ta - bà hóa duyên

 
 
Đìu Hiu

Hôm qua 
đứng cạnh bờ ao
Thở lui thở tới
xôn xao bóng mình
Ngồi suy ngẫm
cái linh tinh
Non sâu lá rũ
nhân tình đìu hiu

 
 
 
 

 

  Trở lại chuyên mục của : M.Đ Triều Tâm Ảnh