NAM KHA

khi không
khI không nhớ ta là ai nữa
em bỗng dưng hạnh ngộ lạ kỳ
linh hồn rỗng thân gầy chan chứa
mộng trở mình cháy bỏng sân si
em về quê tình rưng mắt đỏ
lộng ven đường ngọn gió trở trăn
hoa phượng còn hồng son góc phố
rong mỏi ta nhìn loạn bước chân
ta là ai bỗng nhiên đã nhớ
người cùng em hẹn ước rối tung
hạt gạo trên sàn trơ mắt ngó
nàng với ta nỗi nhớ lùng bùng
bốn phương trời rong chơi có mỏi
lẽ nào nhung nhớ trở về ta
khi không bật cười em bất hối
chúc phúc cụng đầu lửa trăng pha
cạn ly thơm nồng men đáy cốc
ta nhớ ta khi gió trở mình
giọt lệ ứa em còn biết khóc
hiu hắt sầu khô lệ lặng thinh
khi không em về ta chợt nhớ
không nhớ mình vắt cạn thời gian
khung mây xanh vẫn trăng vẫn thở
ta lửng quên ta mộng lụy tàn
khơi vụn vỡ tình yêu vô trụ
mịt mùng xa mở mắt chiêm bao
luôn bay bổng hồn vô trú xứ
luôn nghẹn ngào ray rứt em chao
nắng vàng
nắng vàng ve vuốt rối ta
khi cơn gió thoảng thu qua nhoẹt nhoè
bâng khuâng muôn sợi vàng hoe
phù du biêng biếc em toe toét cười
nắng trưa thả tóc hong phơi
không khô nỗi nhớ bóng rơi ruộng đồng
xoè tay ta bắt má hồng
trên cầu dừng lại dòng sông lửng lơ
nắng chao treo nhánh lá trơ
trên dòng sông cũ hững hờ cội tre
rĩ rền âm vọng tiếng ve
rót vào tai ngọt ngào hè xa xăm
cạn thời gian bóng lặng thầm
tịnh yên em biếng mất tăm khi nào
trở về mở mắt chiêm bao
xoè tay ta bắt xanh xao mộng dài
NamKha
NamKha