NAM KHA

tiếng đàn bầu rơi
độc huyền cầm rền âm ngày trở lại
du tử nắn dây nhung nhớ rối vương
rơi một tiếng ngân dậy sóng lữ trường
khách lữ dặm dài trầm mê năm tháng
chợt bừng nỗi bùi ngùi miền ký vãng
khởi bước đi ngọt đắng một cõi về
tiếng đàn rơi nhẹ nhõm bóng điếng tê
một thời sống một thời yêu và nhớ
lững thững bóng em giấc mơ thơm thở
tựa níu đời nhau khều bóng trăng xa
đôi lúc trăng lên dim ngủ nhạt nhoà
bóng thinh lặng thiền tâm không hay biết
trống rỗng hồn nhiên linh hồn da diết
lắng tiếng đàn bầu rơi cõi hoang mê
nhớ mẹ xưa từ cổ tích trở về
và em thiết tha chờ trăng cao cổ
vườn cỏ dại bông bụt một mình nở
tiếng kinh vô lượng vọng lạc từng câu
cục cưng bên ta lãng mạn mắt sầu
ứa lệ dỗi hờn lửa trăng vàng trải
tiếng đàn bầu rơi độc âm khắc khoải
vọng quê hương cô quạnh lạ tình thơ
thắp lửa trái tim hắt bóng lơ ngơ
rưng rức máu đào lâng nguồn nhớ mẹ
phất phơ ngọn cỏ
phất phơ ngọn cỏ bờ ao
lửa reo nắng chát nghẹn ngào thân em
ngu ngơ mi rối buông rèm
nắng oà chói nắng rối thèm bóng râm
lửa trưa nóng bỏng môi thâm
đỏ son môi má phấn thầm thỉ ta
sá gì một khắc sát na
thả rong chiếc bóng tà tà đời trôi
dắt tay máu đỏ sục sôi
về bờ sông cũ cùng ngồi thiền trăng
namkha