NGÃ DU TỬ

 
Du Tử Ca
  
Du Tử ca bốn phương trời 
vang vang khắp nẻo trùng khơi quan hà 
đời lãng tử nợ phong ba
đắng cay gom lại thăng hoa cánh diều 
Mưa rừng gió phố đìu hiu 
bước đi đồng vọng trăng chiều miên man 
đôi chân vượt suối băng ngàn 
tài hoa gửi cánh chim Hoàng Hạc bay 
Lời thơ không mỏi tháng ngày 
tình Em sông núi trên tay hiện hình 
về thành hát những câu kinh 
mưa Từ hạnh phúc, Ô ! hình như em  
  
Tơ vàng chỉ thắm là duyên 
hát ca chung với con thuyền quê hương 
Nửa đời gió núi ngàn sương 
kết thơ làm chiếu mà thương nhớ ngày 
nửa đời tan hợp cùng mây  
chở vào hồn những mê say cõi người  
 

Vác Thuyền Về Phố

Ngược dòng rong chơi vác thuyền về phố  
họa hoằn tìm ra đáp số đời thường 
thuyền dong buồm sẽ đến muôn phương 
ngặt cửa khẩu cấm người không giấy  

Nên quay gót vác thuyền về phố quậy 
may giúp người phố thành mang chí Hồng Hoang 
trùng dương kia có phải là thiên đàng  
cho phỉ sức hải hồ trên biển mặn  

Ồ, quả đất phải chăng là mặt phẳng 
đáp số đời thường có lẽ dễ tìm ra 
khi lòng nhân nhận chìm trong bão tố phong ba  
nên vũ trụ sắc se buồn u ám  

Khi đài các đứng trong phường lịch lãm  
quắc mắt nhìn xem bọn giá áo đến dường nào 
Giá trị thực tài năng bao giờ cũng nghiệt ngã lao đao 
ung dung đứng với thời gian và lẽ thật  

Tít mắt sướng vui trong phù vân vật chất 
thường trái tim không bằng quả sim rừng 
dẫu khó khăn với muối mặn cay gừng 
tri thức bao giờ cũng vượt lên phía trước  

Lương tâm là tấc thước đo lòng người 
sao không mặn nồng cho đến mười mươi 
lại ậm ọe khóc cười trong cõi sống 
cái thực cuộc đời không thể là giấc mộng  

Dòng sông nào cũng mang nước về biển mặn 
đời con người bao nhiêu lần giọt đắng 
ừ, thì ta vác thuyền về phố  
và vác tình ta đi dạo khắp nước non .




 
  Trở lại chuyên mục của : Ngã Du Tử