NGÃ DU TỬ

 
Khi Làm Thơ Yêu Em
(Thuở xa xưa)
 
Khi tôi làm thơ yêu em
Nắng hồn nhiên thổi qua bờ sông nhớ
Gió lãng mạn trôi theo từng hơi thở
Tôi ngập ngừng những con chữ yêu thương
 
Ngày tháng tư, xác hoa phượng ngập đường
Còn thơm phức mùi hương góc phố
Em eo thon, tóc vướng phía sân trường
Làm xao xuyến bao chàng trai thời đại
 
Làm thơ yêu em ngây thơ vụng dại
Viết thành thơ chưa dám ngỏ, lạ kỳ
Ngày suy tư ngây ngất đến mê ly
Về chung lối, cứ tha hồ đùa giỡn
 
Em mỹ lệ dưới khung trời mơ mộng
Vẫn ngại ngần nhút nhát cánh thơ trao
Tháng tư ơi, binh biến chẳng kịp chào
Rồi mộng mị áo cơm mùa giông bão
...
Xa tít tắp phía nghìn trùng mưa nắng
Em xưa ơi, còn nhớ buổi hẹn hò
Vẫn như thuở yêu em viết vội thành thơ
Hương con chữ còn thơm theo ngày tháng
 
Nhớ Cái Vẫy Chào
 
Bỗng nhớ núi một thời còn sôi nổi
Bước chân đi không ngần ngại bao giờ
Bàn tay chạm những nồng nàn, bỡ ngỡ
Áo thanh xuân tôi khoác vội: - lên đường
Em áo mộc đứng bên đời ngơ ngác
Nắng vừa reo cùng mây gió điệp trùng
Tay em vẫy nhòe theo từng bước vội
Tôi quay đi cùng trời đất muôn trùng
 
Rồi từ đó cơm áo đời che chắn
Mãi cuốn theo dòng thác lũ cuộc đời
Bàn tay vẫy, giờ đây về đâu nhỉ?
Tôi nửa đời lận đận núi non ơi
 
Tôi trở lại một ngày cùng phố núi
Lạ chưa em, bàn tay vẫy hôm nào
Vẫn cây lá xôn xao cùng lữ khách
Dáng áo thô lạc mất cung trời mây
 
Đành thôi vậy, mùa đi không trở lại
Tôi quay về lặng lẽ một đường bay
Rừng núi cũ muôn đời còn lộng gió
Dòng thơ tôi sông núi mãi đong đầy

  Trở lại chuyên mục của : Ngã Du Tử