NGÃ DU TỬ
 

LỜI CỦA KẺ NGU PHU
(nhân cuộc rủi may)
 

Ngày bình tĩnh hỏi lại mùa thu cũ
áo ai phơi theo thời đại ngang trời
ai hờ hững dưới vòm trời bát ngát
ta mỗi ngày chăm chỉ ánh sáng soi
 
Vườn tâm thức mỗi ngày thêm chút rạng
cũng dày lên theo hưng phế giang san
mặc áo mão cân đai người mua sắm
ta bình yên nhặt từng nhánh an nhàn
 
Lắm mưu kế cũng cơm ngày ba bữa
một vuông lưng ngủ nghỉ chẳng ngại ngùng
đời chỉ thế hai bốn giờ an trú
rủi và may duyên khởi cứ trùng trùng
 
Công bằng lắm dưới vòm trời xanh biếc
lòng thiện lương sẽ yên ắng phận đời
lắm quỷ kế dễ sa vào tội ác
lưới trời cao chẳng thiên vị mỗi người
Ta một đời cứ gõ nhịp rong chơi
 
CẢM XÚC CAFE SÁNG
 
Vườn cafe buổi sáng đầy xao động
Ta ngồi nghe nắng sớm thỏ thẻ cùng:
Ồ, sự sống bắt đầu từ nhật nguyệt
Hiện diện đời vạn sự cứ vui chung
 
Ai say mê với tiền tài danh vọng
Ta một đời chăm bón cõi văn chương
Trên đại lộ đời người luôn hãnh bước
Sẽ về đâu? - Trời đất vốn diệu thường
 
Và lắng nghe từng âm thanh trước mặt
Chuyện thị phi muôn thuở chẳng khôn cùng
Tâm yên ắng trước cảnh đời xao động
Lòng khoan thai giữa trời đất riêng chung
 
Cảnh rộn rịp trước cuộc đời hối hả
Cũng làm vui con mắt mở cổng ngày
Tiếng hưng phế muôn đời luôn tiếp diễn
Cuộc đời này như sấp ngửa bàn tay
 
Ta còn lại những gì trên nhân thế?
Chợt ngộ ra: - Duy nhất một chữ tình
Thương quý lắm những tấm lòng chơn thật
Ngắm bình yên thiên hạ trước bình minh.
 
HOA DUYÊN
 
Mây nước quê người chân bước qua
Một vùng xanh ngát đến xa xa
Chiều nghiêng vọc ngọc đôi bờ gọi
Mây trắng về đâu? – Chợt nhớ nhà
                         
Nhiệm mầu hoa nở bên bờ cỏ
Thanh thản làm sao một đóa vàng
Dìu dịu làn hương vương trước gió
Dặt dè tùng bước rất nhặt khoan
 
Nhỡn nhơ bướm nhỏ dăm vòng lượn
Mất hút vào không một dấu nhòa
Sợi nắng cuối ngày giăng giăng lụa
Đọng lại ân tình trên cánh hoa
 
Ngẩn ngơ một đóa hiền như ngọc
Khép nép bên đời đứng lặng yên
Bất chợt đùa vui cùng gió nhẹ
Tặng người tôi gọi đóa hoa DUYÊN.

  Trở lại chuyên mục của : Ngã Du Tử