NGÃ DU TỬ

ĐÔI MẮT THU
Áo khuya trăng mặc vàng trầm tích
Ồ, một màu trăng nhuộm Sài Gòn
Ngày xưa đã gội thu sương tuyết
Chợt nhớ bên trời thuở sắt son
Vương vấn một đời trăng cổ tích
Nợ nần em mang dáng từ bi
Thương đôi mắt ứa chiều luân lạc
Khuấy động lòng tôi buổi kinh kỳ
Thương quá ngày đi không hò hẹn
Có ánh trăng vàng tiễn bước chân
Chênh vênh trong cõi người ta ấy
Lòng bỗng ngậm ngùi đêm tiễn chân
Đêm nay trăng nhuộm vàng góc phố
Rất lạ, như là ánh trăng xưa
Đôi mắt thu nào tôi rất nhớ
Còn trong tiềm thức cứ như vừa...
Hiện giữa đêm nào buổi tiễn đưa
MÂY TRẮNG NGHÌN TRÙNG
Kính tặng: cố Gs Hoàng Công Định
Ngại ngùng chi chuyện thị phi
Đường ngay ngõ thẳng một đi hai về
Bước chân giẫm mấy sơn khê
Sá gì nếm mật… bốn bề nước mây
Trót đem thanh thế ra bày
Giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình
Chơi hết mình, sống hết mình
Để xem nhân nghĩa phù sinh thế nào
Ung dung vào trước ra sau
Mặc khanh tướng, kệ công hầu - lợi danh
Góc đời đọc sách xem tranh
Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ
Chán, tìm non nước ngao du
Như là mây trắng tự do nghìn trùng
Thương ai khó nhọc đã từng
Hương yêu thương sẽ theo ngàn phương bay
Lần tìm theo cuộc tỉnh say
Mới hay dòng lệ thấm đầy buồng tim
Muôn đời thế thái nhân tình
Lợi danh thua được cứ rình rập nhau
Hãy xem như nước qua cầu
Theo dòng trôi, chảy về đâu? - Mặc lòng
LUẬN
Ban mai vừa chạm cỏ cây
Giọt sương tan bởi bàn tay mặt trời
Đi từ lòng mẹ tinh khôi
Về cho trọn chữ con người thế gian
.
MÔT THUỞ TÌNH ĐẦU
Tặng mối tình đầu rất đẹp
Lỡ đánh mất thiên đường tình đôi lứa
Nên tâm tư buồn giận suốt đường về
Từ dạo ấy mảnh tâm hồn loáng lệ
Vào thế gian làm hạt mưa mây
Tháp tình xanh vun đắp suốt tháng ngày
Ôi xuân sắc một thời ta mộng mị
Khoảng thương nhớ trời yêu mây giăng lối
Tiễn em về ta thuộc cả đường đi
Nhưng thuở ấy thanh xuân nông nổi quá
Tình xanh em nuôi nấng cũng bẽ bàng
Tưởng bỏ lái em về sang bến khác
Ngày tháng trôi… Em cũng lắm lênh đênh
Ai về lại dòng sông xưa thuở ấy
Cho nhắn lời thăm hỏi đến em tôi
Rằng có nhớ đường về quen cả lối
Thuở mười năm một thời đã xa rồi
Áo khuya trăng mặc vàng trầm tích
Ồ, một màu trăng nhuộm Sài Gòn
Ngày xưa đã gội thu sương tuyết
Chợt nhớ bên trời thuở sắt son
Vương vấn một đời trăng cổ tích
Nợ nần em mang dáng từ bi
Thương đôi mắt ứa chiều luân lạc
Khuấy động lòng tôi buổi kinh kỳ
Thương quá ngày đi không hò hẹn
Có ánh trăng vàng tiễn bước chân
Chênh vênh trong cõi người ta ấy
Lòng bỗng ngậm ngùi đêm tiễn chân
Đêm nay trăng nhuộm vàng góc phố
Rất lạ, như là ánh trăng xưa
Đôi mắt thu nào tôi rất nhớ
Còn trong tiềm thức cứ như vừa...
Hiện giữa đêm nào buổi tiễn đưa
MÂY TRẮNG NGHÌN TRÙNG
Kính tặng: cố Gs Hoàng Công Định
Ngại ngùng chi chuyện thị phi
Đường ngay ngõ thẳng một đi hai về
Bước chân giẫm mấy sơn khê
Sá gì nếm mật… bốn bề nước mây
Trót đem thanh thế ra bày
Giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình
Chơi hết mình, sống hết mình
Để xem nhân nghĩa phù sinh thế nào
Ung dung vào trước ra sau
Mặc khanh tướng, kệ công hầu - lợi danh
Góc đời đọc sách xem tranh
Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ
Chán, tìm non nước ngao du
Như là mây trắng tự do nghìn trùng
Thương ai khó nhọc đã từng
Hương yêu thương sẽ theo ngàn phương bay
Lần tìm theo cuộc tỉnh say
Mới hay dòng lệ thấm đầy buồng tim
Muôn đời thế thái nhân tình
Lợi danh thua được cứ rình rập nhau
Hãy xem như nước qua cầu
Theo dòng trôi, chảy về đâu? - Mặc lòng
LUẬN
Ban mai vừa chạm cỏ cây
Giọt sương tan bởi bàn tay mặt trời
Đi từ lòng mẹ tinh khôi
Về cho trọn chữ con người thế gian
.
MÔT THUỞ TÌNH ĐẦU
Tặng mối tình đầu rất đẹp
Lỡ đánh mất thiên đường tình đôi lứa
Nên tâm tư buồn giận suốt đường về
Từ dạo ấy mảnh tâm hồn loáng lệ
Vào thế gian làm hạt mưa mây
Tháp tình xanh vun đắp suốt tháng ngày
Ôi xuân sắc một thời ta mộng mị
Khoảng thương nhớ trời yêu mây giăng lối
Tiễn em về ta thuộc cả đường đi
Nhưng thuở ấy thanh xuân nông nổi quá
Tình xanh em nuôi nấng cũng bẽ bàng
Tưởng bỏ lái em về sang bến khác
Ngày tháng trôi… Em cũng lắm lênh đênh
Ai về lại dòng sông xưa thuở ấy
Cho nhắn lời thăm hỏi đến em tôi
Rằng có nhớ đường về quen cả lối
Thuở mười năm một thời đã xa rồi