NGÃ DU TỬ

ĐÔNG VỪA NGỎ Ý
Đêm mùa đông không lạnh
Nhớ một thời chơi vơi
Giờ đã xa vời vợi
Buổi sông hồ đang trôi
Cơn mưa chiều vừa dứt
Có tiếng ai nẫu lòng
Mắt theo vào kinh sách
Tiếng cầu kinh long đong
Lạc bên đời tung hứng
Nghe lạnh hồn quê hương
Nhìn xa từ tám hướng
Chờ một mùa yêu thương
Trăm năm qua thoáng chốc
Một ngày sao dài ghê
Áo ai vừa qua ngõ
Còn kịp buổi quay về?
Ta một đời văn bút
Rong ruổi với nỗi đời
Thẫm cái nhìn môi mắt
Mong đời lên xa khơi
Quê hương còn trước mặt
Những mảnh đời khát khao
Bàn tay nào mở lối
Cho nước nhà xôn xao
GIAO MÙA THU ĐÔNG
Chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi rụng
mùa thu ơi, giả biệt rất thường tình
đã tận hiến cho loài người cảm xúc
là dịu êm, thơ mộng cõi nhân sinh
Đời có tụ lẽ thường rồi sẽ tán
đông đi qua – Sẽ trở lại với đời
đan cái lạnh biết bao điều thú vị
tìm đến nhau cho ấm áp mỗi người
Thương đông xưa, hồn mình đang rét cóng
có em về sưởi ấm trái tim anh
sao nhớ quá con đường xưa mây trắng
những tự tình trời đất vẫn màu xanh
Rồi trở lại như một lần tình tự
em mùa đông, anh mùa hạ - dung hòa
thương biết mấy lòng ai ngày đông lạnh
về đi em cho kịp buổi giao mùa
KHI LÀM THƠ YÊU EM
Khi tôi làm thơ yêu em
Nắng hồn nhiên thổi qua bờ sông nhớ
Gió lãng mạn trôi theo từng hơi thở
Tôi ngập ngừng những con chữ yêu đương
Tháng năm, xác hoa phượng ngập đường
Còn thơm mùi hương góc phố
Em eo thon, tóc bay sân trường, đại lộ
Làm xuyến xao ánh mắt những chàng trai
Làm thơ yêu em ngây thơ vụng dại
Viết thành thơ chưa dám ngỏ, lạ kỳ
Ngày suy tư ngây ngất đến mê ly
Về chung lối, cứ tha hồ đùa giỡn
Em mỹ lệ dưới khung trời mơ mộng
Vẫn ngại ngần nhút nhát cánh thơ trao
Tháng tư ơi, binh biến chẳng kịp chào
Rồi mộng mị áo cơm mùa giông bão
...
Xa tít tắp phía nghìn trùng mưa nắng
Em xưa ơi, còn nhớ buổi hẹn hò
Vẫn như thuở yêu em viết vội thành thơ
Hương con chữ còn thơm theo ngày tháng
LỘI DƯỚI ĐƯỜNG TRĂNG
Chiều xuống vội phía hoàng hôn úp mặt
Ai treo mảnh trăng trên đầu non
Màu ánh sáng dịu kỳ vằng vặc
Bức tranh quê toát lên rực mảnh hồn
Tay nắm chặt nghe đêm nghìn lau lách
Lời trần tình loài dế giục trong đêm
Một tấc dạ cùng lòng son hiển hách
Biết nhân gian có thân ái nỗi niềm?
Giữa quạnh vắng nghe muôn trùng im ỉm
Con đường quê hun hút đến vô cùng
Chân vẫn bước trong ân cần bóng ngả
Quan san ơi! Lòng đau đáu riêng chung
Vẫn quê mẹ, vẫn con đường mùi lúa
Thời gian trôi hương vị cứ ngọt ngào
Ai xa xứ nghe hương đồng mời gọi
Như tình ca, như tiếng mẹ ca dao
Chân vẫn bước dưới dòng trăng lênh láng
Nghe cơ hồ róc rách chảy hàng cây
Những ai đi đâu? – Ta về đây
Uống nỗi nhớ nghe ngọt ngào tim óc
Tiếng đạp xe của người chở rau lóc cóc
Nghe nhỏ dần lối ngược phía đường xa
Mím môi chặt cùng con đường thổn thức
Ai giàu sang, ai cùng khó một thời?
Đêm yên ắng trăng rất gần với núi
Góc non sông ôm chẳng hết nửa đời
Trăng bình yên rọi ánh sáng nơi nơi
Và tiếng dế mơ màng trong nhạc điệu