NGÔ ĐỒNG

Tĩnh Vật

Ngày tĩnh vật khi em về muộn 
Vỗ linh hồn run bật tiếng đêm 
Dấu chấm hỏi vừa buông lơ lững 
Đã chạm thầm đau kẻ du miên 

Mơ Trắng

Chiều gió lặng phố thầm chiếc lá 
Rắc xuống đường vài cánh nắng hoa 
Nơi quán vắng ta ngồi mơ trắng 
Ngọt môi em chiều vẫy huy tà .


Bắt Đầu

Bắt đầu từ  ánh mắt em 
Ta nghe vừa chớm ngọt mềm trên vai
Hôm nay chiều vắng tóc dài 
Đêm nằm nhớ lại trang đài em qua .

Em Gội Tóc 

Em gội tóc dưới mùa trăng úa 
Suối vô tình hứng mất sợi rơi 
Ngàn róc rách giấu vết hương phơi 
Thơm chiếc lá đậu nơi vai trắng .

Vỡ

Thả chút men say vào nỗi nhớ 
Nghe hồ thu nguyệt khuấy hương xưa 
Dáng mây lờ lững chìm dưới đáy
Vỡ nét trăng nghiêng với mộng này .

 
  Trở lại chuyên mục của : Ngô Đồng