NGÔ ĐỒNG


Lặng Thầm

Tan chiêù nắng vỡ làm  đôi
Nửa rơi sỏi đá nửa soi kinh buồn
Lặng thầm tôi với hoàng hôn
Ngồi nghe vết xướt cái hồn cỏ cây . 


Người Về

Người về theo cánh mưa bay
Trên tay ướt những tháng ngày đã xa
Áo xưa còn đó ngọc ngà
Tôi cười lấp lửng ...tự xa xốn lòng


Lấp Lửng

Đêm còn lấp lững ngoài hiên
Dấu che tì xước chuyện riêng của trời
Một mình ngồi nhặt trăng rơi 
Soi ta dấu vết của thời xưa em .


Dư  Âm

Dấu trong ký ức là em
Ngày xưa đậm những thèm thuồng nhớ thêm
Đêm nghe tiếng hát ngọt mềm
Trăng sương tỏa xuống soi thềm dư âm .



Tiếng Đàn Xưa

Còn trong khoảng nhớ vẫn em 
Ngày xưa đậm nét lụa mềm dễ thương 
Trăng khuya chếch bóng trên đường 
Đàn em gẩy khúc trong sương bên mình .


Nhặt Thầm

Nhặt thầm cánh phượng vừa rơi muộn
Bỗng thấy hè xưa khẽ cựa mình
Chợt có trong ta điều mới mẻ
Nhớ ngày hương tóc thả chiều quê ... 


Lưu Vong

Ngày qua phố núi nguyệt mờ 
Lá rơi vàng rũ ven hồ ngậm sương 
Lưu vong qua hết đời thường 
Bàn tay khất thực còn vương một người .


Neo

Lặng câm vài giọt sương hờ
Mảnh trăng thao thức bên bờ sông khuya
Giây neo buộc chặt nơi về
Con thuyền Bát Nhã tỉnh mê ... bềnh bồng .


Đau

Nỗi đau giờ cũng chưa mờ
Buồn treo heo hút bạc phơ trăng nào
Cái ngày vừa chạm môi nhau
Là ngày ta biết tình đầu loáng rơi ... 


Đêm Trầm

Đêm trầm em thả tóc hoa  
Rắc làn  bồ kết buông qua bên này 
Làm thơm ngọn gió heo may 
Ta ngồi đếm lại những ngày hương em .
 
  Trở lại chuyên mục của : Ngô Đồng