NGÔ ĐỒNG
 

Áo Láng Giềng

Giọt sương đọng mé búp xanh 
Mùa xuân mở cửa rảo quanh mỉm cười 
Áo em may mới vàng tươi 
Anh yêu mãi dáng áo phơi láng giềng ...


Cuối Gió

Em ngồi chải lại tóc dài
Thả hồn thiếu nữ trang đài vào thơ
Còn ta chải những cơn mơ
Ngân ngơ cuối gió mà ngơ ngác mình .



Rối

Em cười tóc rối vai tôi 
Cái duyên của mắt cái lời của đêm 
Phấn son của tuổi dịu hiền 
Em mềm như cánh thủy tiên … xao lòng 


 Đỏ

Môi em rực đỏ trên đường 
Áo bay đỏ rực không nhường nắng phai 
Chiếc dù đỏ rực trên tay 
Lòng anh rực đỏ lâng say từng chiều .


Khách

Người về nhớ ráng chiều xưa
Ghé vào thăm quán vói mưa ngày nào 
Quán xưa giờ vẫn má đào 
Chỉ tôi là khách bị vào lãng quên !


Thuở

Yêu em thuở tóc chưa bồng 
Thuở chưa biết nhớ biết trồng cây si
Môi anh cũng chửa biết gì 
Cả hai cùng trắng những gì nguyên sơ.


Mềm

Em mềm như thưở thơ tôi 
Mắt em Thưa thốt những lời tình riêng 
Đêm nằm tóc xoã thơm nghiêng 
Tay em dỉu dịu ấm lên môi cười .


Nấp

Em cười tóc xoã rối vai 
Dịu hương phấn mỏng khoan thai với đời 
Tôi ngồi nấp dưới son tươi 
Đợi em chín cả bồi hồi ngực khuya .


Tặng

Hoa thơm em ngắt tặng rồi
Mắt em xanh biếc tặng tôi ánh nhìn 
Tôi đòi cả nhánh môi tiên 
Khẽ duyên em liếc cái riêng ngọt bùi.


Thức
 

Thức với khuya để nghe lời rộng 
Thức với đời để biết tình đau 
Thức với nhau nghe mòn mắt đỏ 
Nhớ tên người thức đủ đời nhau


 Say


Quán khuya ực chén cút côi
Tiếng khàn tiếng đục nuốt trôi phận người 
Ruợu khan tay rót tay mời
Say rơi ðáy vực giữa trời càn khôn .


Chúc

Vén tay chạm chén tẩy trần 
Chúc em nhan sắc khắp xuân với đời 
Riêng ta một chén đầy vơi 
Chơi vơi nghe hụt những lời tình suông



Riêng
 

Quán khuya kẻ khóc người cười 
Bàn tay xanh lét rót ðầy tang thương 
Em vùi trong cuộc phấn hương 
Trái tim kỹ nữ vẫn thương một người .

 

 Thổi


Tóc em cái ðộ chưa dài
Làm sao anh vẽ thành mây chín tầng
Tôi ngồi chải lại thanh tân
Thổi hồn em lớn triệu lần mới thôi .

 

 

  Trở lại chuyên mục của : Ngô Đồng