NGÔ ĐỒNG
Chén Đêm
Rượu đêm ta rót cho mình
Nâng lên nhớ tiếng cười dòn của em
Uống trôi giữa khoảng khuya êm
Rót bao nhiêu chẳng say mềm nỗi đau
Bùa Em
Câu kinh bỏ lửng nửa vời
Vướng người trần tục sa rồi ngải yêu
Ngổn ngang chiều xuống đăm chiêu
Ngồi mơ áo yếm trăm điều tại em .
Đa Đoan
Phải chăng vì những đa đoan
Mà bao nhiêu ấy dở dang đến giờ
Để lòng ta vấp câu thơ
Buồn vương như giọt sương hờ trên cây
Hoàng Hôn Đỏ
Môi em rực đỏ trên đường
Áo bay đỏ rực không nhường nắng phai
Chiếc dù đỏ rực trên tay
Lòng anh rực đỏ lâng say từng chiều
Rối
Em cười tóc rối vai tôi
Cái duyên của mắt cái lời của đêm
Phấn son của tuổi dịu hiền
Em mềm như cánh thủy tiên … xao lòng
Cuối Gió
Em ngồi chải lại tóc dài
Thả hồn thiếu nữ trang đài vào thơ
Còn ta chải những cơn mơ
Ngân ngơ cuối gió mà ngơ ngác mình .
Hạt Sương Bay Lên
Yêu chi mòn khuyết lời thương
Nụ xuân vừa chớm sương vương lá mền
Bỗng tình rời gót trong đêm
Hạt sương bật khóc nỗi niềm… bay lên .
Áo Láng Giềng
Giọt sương đọng mé búp xanh
Mùa xuân mở cửa rảo quanh mỉm cười
Áo em may mới vàng tươi
Anh yêu mãi dáng áo phơi láng giềng ...
Heo May
Ôm đàn hát khúc tình xưa
Trời còn rơi rớt cơn mưa cuối ngày
Gió về mang ngọn heo may
Ta ngày mộng thực nghe cay buốt mùa .
Liếc
Tay em xanh ngắt nhánh trầu
Khuy cài ngực áo căng thêm xuân tròn
Trái cau bổ nửa còn non
Có người tơ tưởng mắt mòn nửa đêm…
Một Thời Đi Qua
Lưng chừng cùng với tuổi tên
Mùa kinh xám hối bỏ quên ngực người
Mắt môi cũng hắt hiu thôi
Phấn son rồi cũng một thời đi qua .
Hoa Môi
Tặng em một đoá hoa môi
Đễ dành khi buổi đông trôi qua thềm
Tặng em một ánh nến đêm
Tỏa ngàn tia nhớ khi quên hơi người ..
Xiêu
Bởi xiêu ánh mắt của người
Nên tôi lạc giữa cái lời hay ho
Một ngày tình bỗng hoá tro
Thân tôi lại lạc quanh co khoảnh buồn.