NGÔ NGUYÊN NGHIỄM


Đầu Năm Về Thất Sơn,
Giữa Biên Cương Bỗng Chạnh Lòng Vận Nước

 

Ngổn ngang đá vắt quanh lối núi

Chèn một cành mai cuối gió đông

Bên kinh Vĩnh Tế trời biên giới

Ngậm nửa hồn thiêng với nước non

 

Có con chim lạ hót bâng quơ

Phải thiên thu gọi tiếng chim về?

Nước bốn ngàn năm truyền huyết hịch

Nam quốc sơn hà nam đế cư…

 

Khách vừa lạc bước thiên niên cũ

Nhìn quanh dờn dợn bóng biên cương

Xao xác quê nhà tiếng ngựa hí

Hay người xưa gởi chút tri âm?

 

Đá vắt mồ hôi quanh thảo am

Thẹn lòng bên hoa nở đầu năm

Lăng tẩm im lìm sau hốc núi

Khói hương đâu đủ ấm quê hương!

 

Văn sử như bài sinh tử ký

Dừng chân lữ khách dán ven đường

Gốc cây cổ thụ muôn năm cũ

Có tổ tiên về linh hiển không?

 

Dốc đá thấp cao mờ biên ải

Chập chùng sương muối phủ chân không

Nhớ ai, tu hú kêu ròng rã

Suốt một mùa trăng tiết cuối năm !…

 

Khách đứng lưng chừng giữa gió mây

Bên kia hốc đá có cành mai

Thẹn lòng, từng bước quanh cương thổ

Linh khí tiền nhân đọng đó đây …



Bỗng Nhiên Gặp Lại Bạn Xưa
Bèn Cùng Uống Rượu Truyền Âm


M ươi năm không gặp bạn
Đời đổi thay đâu ngờ
Áo quàng, chân dính đất
Hồn lạnh, đầu bạc phơ
 
Thời gian như cánh nhạn:
Hư ảo ( trò gió sương )
Ngũ thập tri thiên mệnh
Chẳng còn gì bâng khuâng
 
Ngày nào hoa nguyệt lộ
Tang bồng như chim xanh
Bây giờ hai thứ tóc
Nói năng như ngậm tăm
 
Thế kỷ đang cô đọng
Cứng đôi mày cố nhân
Hay là trong cách cảm
Nói, cũng bằng như không
 
Nâng ly đi bằng hữu
Mươi năm là ngọc châu
Cắm quanh rào dĩ vãng
Một chút gì, chiêm bao...
 
Bạn nén dài tiếng thở
Ngó bạt ngàn phương trời
Con chim hoang đang liệng
Như suốt đời, vậy thôi...
 
Bao năm quên gặp gỡ
Trăm điều như mọi điều
Cất lời không nói được
Hồn ai ngồi quạnh hiu
 
Bạn, ta - con sóc nhỏ
Nhảy loanh quanh trưa hè
Đọt trâm bầu trước ngõ
Mà lạnh lùng sơn khê
 
Rượu lạt lẳng lặng rót
Ly cạn lẳng lặng đầy
Mươi năm mà đầu bạc
Lẳng lặng, chừa một ai!
 
Mỗi người một kỷ niệm
(Của gia bảo riêng nhau)
Ta nỡ nào đếm xỉa
Vó câu vụt qua mau
 
Chuyện đời vẫn là vậy
Khoảnh khắc còn nhau đây
Ngày mai ai biết được
Chuyện nào của đám mây...
 
Ừ thôi, người bạn nhỏ
Bây giờ mình đã già
Sống trăm nền triết học
Như trò đùa hôm qua
 
Gặp nhau đâu cần nói
Ngôn ngữ lạnh chân trời
Ó vàng và thỏ bạc
Chạm nhau trên đầu môi
 
Nếu bạn không rót nữa
Rượu cũng là cố nhân
Thì thôi, đầy ly cạn
Rượu sẽ hóa tâm hồn
 
Mai này ta lại gặp
Dù cũng lại mươi năm
Ngậm tăm hai thứ tóc
Tang bồng như chim xanh...
  Trở lại chuyên mục của : Ngô Nguyên Nghiễm