NGUYỄN AN BÌNH
Chiều Bên Cầu Biên Giới
Anh đứng ở bên nầy kênh Vĩnh Tế
Đợi chiều lên mây xám trắng bãi bờ
Cánh bèo dạt theo chân mùa nước nổi
Chiếc thuyền côi ai thả lưới đợi chờ.
Em có đứng bên kia cầu biên giới
Mái nhà sàn heo hút chốn biên cương
Tiếng gà gáy cất lên buồn quá đỗi
Người xa quê nghe nhắc lại thêm buồn.
Cây cầu sắt vươn mình trong nắng bạc
Nối hai bờ biên viễn nặng tình quê
Chuyện đào kênh của một thời quá khứ
Mấy trăm năm tìm một chốn đi về.
Câu vọng cổ ngậm ngùi đời lưu xứ
Một dòng trôi thăm thẳm có tương phùng
Chảy về đâu Giang Thành mùa biển động
Nỗi xa người khắc khoải một đời sông.
Bên bờ kênh Vĩnh Tế
Châu Đốc mùa nước nổi 19/10/2018
Nhớ Cuộc Tình Không Biên Giới
*Một lần ghé nhà cổ Huỳnh Thủy Lê
Lại nhớ câu chuyện xưa
Sa giang – nước cuộn vơi đầy
Bèo trôi – lạc giấc mơ dài bao năm
Tôi – người khách lạ - ghé thăm
Bỗng dưng - nghe – mộng vờn quanh - nỗi sầu.
Tim người giữ - giữa thâm sâu
Tình không biên giới – bạc đầu chẳng phai
Trăm năm – rẽ nhánh sông dài
Lỡ câu định mệnh – lạc loài trong mưa.
Bóng người – còn ẩn gương xưa
Ngỡ làn hương cũ – mới vừa thoáng qua
Người tình – thành giấc mơ hoa
Hoàng phi câu đối – đâu tà áo em.
Đầu hồi – cao vút bóng thuyền
Mái âm dương – có – vẹn nguyền thủy chung
Em – người thiếp giữa– mê cung
Tôi – sông vô định – nghìn trùng – đã quên.
Sa Đéc 18/10/2018