NGUYỄN AN BÌNH


 Giữa tháng 12 năm nay, tôi lại có dịp về thành phố sương mù ở đó vài ngày cùng anh em tập san Quán Văn thực hiện một buổi ra mắt sách về một tác giả đang sống trên thành phố nầy nên muốn viết một bài thơ hay một truyện ngắn nào đó về Đà Lạt để kịp in vào tập sách và “Đóa Quỳ Vàng” là bài thơ đầu tiên được viết như thế.
 
 ĐÓA QUỲ VÀNG
 
Một ngày tôi leo dốc
Mang nỗi buồn lặng thinh
Chim hoang chừng bật khóc
Đâu tìm được chính mình.
 
Em trên đồi sương trắng
Mắt sầu lại ướt mi
Áo vàng bay trong gió
Đẹp như một đóa quỳ.
 
Giọt sương mai buổi sớm
Rớt trong ngày mưa buồn
Dõi chút tình xa vắng
Gởi ráng chiều hoàng hôn.
 
Em như đóa quỳ vàng
Cho tình tôi nương náu
Bước chân dừng lang thang
Trên đồi cao ngút gió.
 
Nhà em trong nắng nhẹ
Đã chìm vào khói sương
Một thời ngồi mơ mộng
Ngắm quỳ vàng qua song.
 
Trong trí nhớ lẻ loi
Một mùa trăng đã mất
Thương chút tình nhỏ nhoi
Xuống triền đồi rực nắng.
Đêm qua lại nằm mơ
Áo người vàng hoa cúc
Cúc quỳ đẹp nên thơ
Một đời đành thao thức.
 
Như tơ trời óng ả
Dưới bầu trời xanh lam
Nụ tình xanh rất lạ
Sao tình thật gian nan.
 
Cánh quỳ vàng năm cũ
Trôi đi từ kiếp nào
Dấu lăn trầm mệt lữ
Chìm trong giấc chiêm bao.
 
Bước chân người lữ khách
Tìm quán trọ ven đường
Vàng trong niềm thương nhớ
Góc phố đã mù sương.
28/10/2020

CÒN SỢI TÓC NÀO  BAY
 
Chỉ là sợi tóc thôi mà
Sao tôi mãi thương hoài đến vậy
Tóc vẫn xanh của một thời thiếu nữ
Bay muôn trùng trong giấc mơ hoa
Ngày đi qua tháng đi qua năm cũng đi qua
Màu tóc ấy theo tôi suốt tháng năm tuổi trẻ
Lang thang cùng tôi đầu gành cuối bể
Sợi tóc uốn mình thành tơ trời
Trôi bềnh bồng trong mây
Mang bao mùa trăng thương nhớ
Em của tôi ơi bàn tay bé nhỏ
Có lẽ nào quên ngọn lửa nồng nàn
Vẫn cháy trong nhau dù tro tàn đã lạnh
Cho một cuộc tình lận đận
Của thời xa vắng
Chút mưa thơm theo những bước đi về
Tìm một chỗ bình yên
Trong cuộc đời quanh quẩn.
 
Có còn sợi tóc nào bay
Giữa trần gian bao điều khổ nạn
Tiếng đàn xưa giữa mùa trăng đỏ
Chợt thấy bóng mình lẻ loi
Nhìn nắng khuya buồn in lên vách
Mong một ngày nắng lên
Mang theo chút tin vui rất muộn
Tôi vẫn thấy mình vô cùng hạnh phúc
Dù điều đó thật sự rất nhỏ nhoi
Mà tôi chưa từng bắt được
Em có biết không
Nhưng lại là men rượu ngọt ngào
Để tôi không tự huyễn loặc lòng mình
Lạc vào mê cung không lối thoát
Sợi tóc thành sợi chỉ dẫn đường
Đưa tôi tìm về khu vườn cổ tích
Tuổi xuân thì rồi cũng qua đi
Và tháng mười sắp hết
Hoa cúc không còn vàng
Nhưng màu tóc của em
Vẫn đẹp trong ngần như màu nắng thủy tinh
Của những ngày xưa cũ.



Trên đường từ Qui Nhơn, Phú Yên về ngang núi Tà Dôn-Phan Thiết mưa như trút nước, bỗng nhớ đến nhà văn Y Uyên chết trận tại nơi nầy năm 1969.
 
TÀ DÔN
      *Tưởng nhớ nhà văn Y Uyên

 
Tà Dôn, Tà Dôn mưa như trút
Xe qua cứ ngỡ vào đất Thục
Sạn đạo chùn chân người không về
Máu tưới đầm đìa trên ngọn bút.
 
“Ngựa tía” giật mình kinh tiếng cú
“Tượng đá đầu non” tràn mưa lũ
Mù mịt đất trời đâu “Quê nhà”
“Bão khô” lốc tan tành muôn thú.
 
Mây xám vờn quanh đùn đầu núi
Đạn cối pháo bầy đâu trận cuối
Mật khu bên kia cuộc hành quân
Người bỏ cuộc chơi cùng cát bụi.
 
Tà Dôn, Tà Dôn mưa như trút
Tiễn một người đi vào đất Thục
Phương Nam một mình ta quay về
Dưới tán cây rừng đầy lá mục.
*Hàm Thuận Bắc, 14/10/2020


“…”: Tên các tác phẩm của nhà văn Y Uyên.

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình