NGUYỄN AN BÌNH
 

Em Hỏi Giùm Tôi
 
Em hỏi giùm tôi cơn mưa tháng mười từ đâu tới
Khắc khoải vô chừng những hạt lệ đêm nay
Mắt dõi theo ai buồn giăng hơn màu khói
Ngỡ cõi trăm năm chỉ một giấc mơ dài.
 
Em hỏi giùm tôi sầu nào dài hơn thế kỷ
Để cánh buồm nâu tơi tả trước sóng bạc đầu
Mây xám buông chiều hằn sâu lên dáng núi
Có một cuộc tình sao trải mấy biển dâu.
 
Em hỏi giùm tôi mùa thiên di bao giờ đến
Sao cánh chim bay vẫn biền biệt muôn trùng
Gió phương nào dẫu che cũng đầy bão tố
Lòng người thành bóng tối khuyết liềm trăng.
 
Em hỏi giùm tôi trái thời gian khi nào chin đỏ
Xin dành cho tôi một ga nhỏ lúc quay về
Ngủ dưới mưa phùn thơm tho mùi cỏ ướt
Có tiếng côn trùng giục giã những đêm khuya.
 
Em hỏi giùm tôi con đường xưa thuở ấy
Người đi xa có nhớ sương trắng quê nhà
Mùi khói bếp bao năm thơm hoài rơm rạ
Biết ai còn thương màu áo lụa hoàng hoa?

Mùa Điên Điển Trên Sông
 

Khi về mới biết
Nước đã tràn đồng
Trên từng nhánh biếc
Hoa vàng trổ bông.
 
Mùa bông điên điển
Theo con nước về
Nhớ người con gái
Xưa buông tóc thề.
 
Cánh đồng gió hát
Tắm mát phù sa
Mái chèo khua nhẹ
Ướt áo bà ba.
 
Bơi xuồng hái đọt
Dặm bửa cơm chiều
Nghe mùi bùn dậy
Khói bếp buồn hiu.
*
Khi về mới biết
Mười năm còn gì
Sông xưa trôi miết
Sợ ai lỡ thì.
 
Còn đây bến nước
Sóng sánh sông trăng
Cá trồi đớp bóng
Một đời mưa giăng.
 
Người con gái ấy
Đã qua bến người
Đi qua mùa cưới
Hẹn rồi - Đành thôi.
 
Mùa bông điên điển
Đâu biết chờ mong
Đến mùa lại nở
Vàng cả bến sông.

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình