NGUYỄN AN BÌNH
Sắc Nhớ Mùa Xuân
Ngày xuân áo lụa bay thành bướm
Thuở ấy tình yêu rất trẻ thơ
Con gái tiếng cười sao trong quá
Nửa con mắt liếc cũng nằm mơ.
Ngày xuân mưa bụi vương đầy tóc
Mầm cỏ xanh non rộn đất trời
Mấy ai hiểu được từ lòng đất
Sợi chỉ vương mang thuở yêu người.
Ngày xuân cánh én bay vô định
Đợi khúc hoan ca trổ nhiệm mầu
Mấy đóa tường vi tươi sắc đỏ
Môi hồng thuở ấy đã về đâu?
Ngày xuân anh nhớ từ lâu lắm
Có con chim nhỏ đã qua sông
Buổi ấy mưa giăng mù mịt sóng
Đôi bờ lau lách trắng như bông.
Ngày xuân hoa có vàng trước ngõ
Em đâu về hái lộc đầu năm?
Đàn chim di trú bay biệt xứ
Còn lại một trời hương cố nhân.
21/12/2019
Nắng Bên Kia Mùa Đông
Đi tìm sợi nắng ngày đông
Lang thang đầu bãi – cuối sông không lời
Chào nhau - nghe vọng núi đồi
Ngẩn ngơ tôi đứng – nghe rời rã thân.
Mây mù từ đó bủa giăng
Chạm đông – gõ cửa bao lần ai hay
Xoay vòng từng ngọn thuốc bay
Dấu rêu xanh mấy ngón tay đã vàng.
Rét cong chiếc lá ngỡ ngàng
Ai chờ ai – giữa trần gian biệt mù
Chút tình thành đóa tương tư
Gởi người từ chốn thiên thu quên đường.
Tìm trong nỗi nhớ vô thường
Tóc thôi đã nhuốm tà dương một đời
Kiếp nào thả xuống biển khơi
Để neo giữ ngọt môi người ăn năn?
14/12/2019
Lên ĐỒNG VĂN*
Lên Đồng Văn ngắm núi
Đá liền đá tai mèo
Tên con đường Hạnh Phúc
Cung đèo quá cheo leo?
Mùa hoa tam giác mạch
Nở trắng cả ven đồi
Chiều nhuộm hồng chân khách
Nụ hoa đào vừa phơi.
Ta đi tìm điệu khèn
Cô gái Mông mắt liếc
Tiếng đàn môi rất mềm
Rượu ngô say đến chết.
Nhớ cơm lam Bắc Mê
Mát lòng canh rêu đá
Bát thắng dền tay tê
Thấy em hồng đôi má.
Phố nhỏ nằm trong sương
Đêm Đồng Văn cổ kính
Ta như lạc bên đường
Nghe mời nhau thắng cố.
Mai đi thăm nhà Vương
Vua Mèo trấn một cỏi
Mái ngói đầy rêu phong
Chạnh lòng ta muốn hỏi.
Lên Đồng Văn ngắm núi
Lòng chợt thấy bồi hồi
Bên kia là biên giới
Núi đồi mờ sương bay.
13/12/2019
*Đồng Văn: Một huyện cực bắc của tỉnh Hà Giang, giáp biên giới Trung Quốc