NGUYỄN AN BÌNH
 Tôi Chỉ Là Người Làm Thơ
  
 Tôi là người ngoại đạo khi làm thơ
  Nên câu thơ chỉ toàn nhọc nhằn mưa nắng
  Chiều lên đồi cao ngóng màu rừng xanh thẳm
  Tôi biết vịn vào đâu để tìm bóng dáng quê nhà
  Tôi biết vịn vào đâu từ làn khói bếp thật xa
  Để thấy được em khi qua cầu còn che nghiêng chiếc nón
  Để thấy một đời tôi sóng lòng dờn dợn
  Chiếc áo bà ba thơm đồng đất quê nghèo.
  
 Mấy mươi năm trượt dài nỗi oan khiên trần thế
  Nét mực nhạt nhòa những trang thơ ngày xưa tươi rói
  Người chôn dưới huyệt sâu máu tim đành cạn kiệt
  Cú rúc lời tình thổ huyết
  Đá sỏi ngẩn ngơ nụ hôn vô hồn băng tuyết
  Chỉ thấy đời mình mỏng manh như chiếc lá
  Bay vèo qua trần gian khổ nạn
  Bay vèo qua cánh đồng khát khô bao mùa hạn hán
  Từng vết chân chim loang lỗ
  Tôi gọi thầm trong mơ
  Khói phần thư sáng lên từ hỏa ngục
  Thơ làm cuộc tái sinh
  Một tình yêu bất diệt.
 
Một Lần Được Vịn Tay Nhau
  
 Một Lần Được Vịn Tay Nhau
 Vịn thơ tôi đứng làm người
  Lần walker bước reo vui lạ lùng
  Sách báo người bạn thủy chung
  Bàn tay lóng ngóng còng lưng in bài.
  
  Vịn em tôi sống lại rồi
  Khi nghe em hát bên đồi hoa sim
  Em đừng làm tôi chết chìm
  Vui như ngày đó con tim nồng nàn.
  
  Vịn người làm cuộc hóa thân
  Vịn vào lục bát gieo vần tự do
  Yêu thương đâu phải tình cờ
  Trăm năm duyên nợ hẹn hò đôi câu.
  
  Một lần được vịn tay nhau
  Nước cam lộ tưới nhiệm mầu niềm tin
  Núi rừng mưa lũ nhục vinh
  Đường xa chân cứng đá mềm mà đi.
  
  Khi Nghe Sóng Từ Trường
  *Tặng hai anh Trần Hoài Thư và Phạm Văn Nhàn
  
  Từ khi bẻ súng bên trời
  Cánh chim phiêu bạt một đời tha hương
  Hỏa châu treo giữa chiến trường
  Núi xương sông máu lạc đường chung thân.
  
  Từ khi binh lửa lụi tàn
  Chinh y trút xuống khoác thân tù đày
  Góc rừng lam khí trùng vây
  Gò hoang bãi vắng sương dày âm u.
  
  Từ khi ngọn khói phần thư
  Đốt tan kinh sử bụi mù tàn hương
  Đi tìm di sản văn chương
  Miền Nam, còn lại tiếng chuông gọi hồn.
  
  Mười năm nước đã xa nguồn
  Mười năm tro lạnh ăn luồng qua tim
  Mười năm chao chát nỗi niềm
  Mười năm dâu bể trôi chìm ngọc châu.
  
  Mài gươm đã bạc mái đầu
  Dưới trăng tiếng hạc bên cầu kêu sương
  Còn nghe trong sóng từ trường
  Máu tim người lính treo buồn thiên thu.