NGUYỄN AN BÌNH
 
Cô Bạn Nhỏ Trong Khu Vườn Cổ Tích
 
Cô bạn nhỏ trong khu vườn cổ tích
Vừa gặp cô tôi đã ngẩn ngơ tình
Cô khù khờ sao tôi yêu muốn chết
Chẳng lẽ vì tà áo trắng nguyên trinh?
 
Tôi muốn giữ tình cô trong tổ kén
Để bốn mùa không hóa bướm bay đi.
Tôi muốn giữ hương thời gian trên tóc
Cho trăm năm còn giữ mãi tình si.
 
Cô có muốn ta chơi trò nhẫn cỏ
Dựng nhà chòi treo đèn sáng suốt đêm
Quà mừng lễ chỉ ô mai xí muội
Những thứ cô khi nhắc tới rất thèm.
 
Cô bạn nhỏ trong khu vườn cổ tích
Trói thằng tôi thề lãng tử độc hành
Đứng dưới mưa tôi không hề cô độc
Bởi bên mình còn có một giai nhân.
 
Để tôi dạy cô trò chơi đếm lá
Yêu- không yêu- chấp cô đếm ngàn lần
Kết quả lần nào y chang chỉ một
Đừng dỗi hờn khi tôi vô ý ăn gian.
 
Hoa cúc trắng phải lòng cô tinh khiết
Mong cô thề chưa để mắt đến ai
Để tôi ước phải chi mình là gió
Áo học trò theo bụi đỏ thả bay.
  
     Sàigòn  12/5/2017

Còn Thương Màu Nắng Lụa
 
Sáng thức sớm bóc rơi tờ lịch mỏng
Chợt giật mình giờ đã giữa tháng năm
Quỹ thời gian đời mình trôi rất vội
Mấy mươi năm chưa vớt hết thăng trầm.
 
Tiếng sóng vỗ như lời ca tạm biệt
Mưa bên sông trắng xóa cả đôi bờ
Có cô gái ngày xưa ngồi thả tóc
Để nghiêng lòng tình quá đổi bơ vơ.
 
Ta lỡ bước khi mùa hè trở gió
Người đi xa mang bụi đỏ theo cùng
Trước cổng trường còn một cành phượng nhớ
Mà tiếng ve rưng rức mãi trong lòng.
 
Tháng năm vẫn còn thương màu nắng lụa
Hồn chợt gầy mang nỗi nhớ bay đi
Mưa góp nhặt giọt buồn về gõ cửa
Ta một đời nợ mãi cuộc tình si.
                    12/5/2017

Một Ngày ở Điền Trang Lộc Xuân


*Viét tặng nhà thơ Lê Phương Nguyên và
           thân hữu tập san Quán Văn.
 

Đi qua vùng đất đỏ
Về điền trang Lộc Xuân
Sương còn thơm hương cỏ
Nắng một ngày tháng năm.
 
Mây giăng mờ bóng núi
Ôm trọn ngọn Chứa Chan
Thi gan cùng nhật nguyệt
Ẩn sĩ giữa hồng trần.
 
Phát rẩy một vạt rừng
Chôn mình trong cô độc
Quên một thời lao lung
Nhuộm thời gian bạc tóc.
 
Không đành làm hạt bụi
Nát cỏ dại ven đường
Thơ bay ngàn cánh hạc
Hòa nhịp sóng trùng dương.
 
Thơm chén rượu bồ quân
Ấm nồng tình tri ngộ
Ngước nhìn tiếng ve ngân
Nắng vàng tươi màu gió.
 
Nghe bài thơ anh đọc
Chợt nghe máu về nguồn
Nhớ một thời tang tóc
Quê nhà đâu quê hương?

  Xuân Lộc 7/5/2017
 

 
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình