NGUYỄN AN BÌNH


Hồn Phượng

Hồn phượng nằm trong thơ
Đỏ dòng sông lưu bút
Ủ tháng năm học trò
Còn tinh khôi nét mực.
 
Người con gái dễ thương
Tiếng cười như ngọc vỡ
Làn môi hồng yêu đương
Chìm bụi lầm cát lở.
 
Trưa nắng lạ quắt quay
Trốn lời ve sám hối
Mang nhật tụng trên vai
Gió vô tình không hỏi
 
Mình đã từng yêu chưa
Sao nhiều năm chất ngất
Mình đã từng hôn chưa
Sao môi người tươm mật.
 
Hãy đi hết con đường
Mới thương đời chìm nổi
Hãy yêu hết nỗi buồn
Để ngày sau chín bói.
 
Chiền chiện của ta ơi
Hót thay lời tình nhỏ
Giữ cho ta chân người
Hồn phượng tươi máu đỏ.

Nắng Khuya

Nắng xanh lên hàng cau
Nắng vàng mấy liếp trầu
Nắng hồng đôi mắt mẹ
Nắng bạc dòng sông sâu.
 
Nắng ngời ánh mắt chị
Qua sông làm cô dâu
Bên người chồng yêu quí
Mẹ mong gì hơn đâu.
 
Nắng buồn lên mắt anh
Ngày anh ra thành phố
Mẹ đứng bên bờ tranh
Mọt nghiến vào thớ gỗ.
 
Nắng xanh màu tóc con
Ấp yêu thời thơ trẻ
Con đùa lội sang sông
Lục bình vương mắt mẹ.
 
Nắng vàng xưa đẹp quá
In mãi trong lòng con
Đồng mấy mùa xanh lá
Đời bao lần lớn khôn.
 
Từ ngày con xa mẹ
Mây bay mù núi kia
Từ ngày con mất mẹ
Nắng hóa thành nắng khuya.

Ngọn Gió Đi Qua Nỗi Buồn

Ngọn gió đi qua cánh đồng
Trống không tiếng thở dài mệt nhọc
Bao giờ lấp đầy lồng ngực anh
Bao giờ xóa tan cơn mê hoảng
Rong ruổi mang theo tiếng cười hoan lạc
Trên những dặm đường xa tăm tối
Hạnh phúc biết nhường nào
Khi ngủ quên không lời từ biệt.
 
Ngọn gió gõ những ký tự nhầm
Tiếng chuông ngân trên từng phiến lá
Có vị muối từ khơi xa
Đan tim người sợi tơ rối rắm
Lời ngôn tình rất lạ
Không phải là bão dông
Làm con tim dậy sóng
Không phải lời rao giảng phúc lành
Vuốt ve niềm khổ nạn
 
Con chim gõ kiến mệt nhoài
Gõ miết tín hiệu âm ba chứa đầy mật ngữ
Uống cạn những cơn say
Khai quang những nỗi buồn
Tiếng còi tàu ngân nga vô tận
Thả ngọn khói chập chùng khi qua núi.
 
Ngọn gió không dành cho anh kịp nói
Co ro uốn cong niềm bất hạnh
Thèm một cơn mưa phùn
Ướt mem nỗi buồn ngái ngủ
Những chiếc lá trốn tìm nhau
Rời cành rong chơi lang bạt
Trong trí nhớ đầy sương
Không thể tìm thấy lối quay về.
7/5/2019

Đêm Dương Đông

Sóng thì thầm ngỡ lời em hát
Bản tình ca muôn thuở không lìa
Em có thấy hai vì sao lạc
Biết ai còn thao thức đêm khuya.
 
Đêm phố biển ngọn đèn vẫn đợi
Soi lòng mình tấm tấm giọt mưa
Đường uốn quanh em về Nam Đảo
Nghiêng bóng dừa nghe kể chuyện xưa.
 
Thương đốm lửa thắp trong tăm tối
Ngoài khơi xa thuyền mãi không bờ
Lênh đênh cuốn mối tình lưu lạc
Treo vầng trăng cổ tích ngẩn ngơ.
 
Con mắt biển muôn đời vẫn thế
Ly rượu sim tím ngát hồn anh
Thị trấn buồn hơi men sóng sánh
Chút nồng nàn  thương nhớ mong manh.
 
Ngọn nến hồng trong đêm tạm biệt
Dõi theo người – hỏi sóng về đâu
Em đừng buồn đời như mây nổi
Sưởi ấm lòng một thuở yêu nhau.
Phú Quốc, 4/5/2019 

 

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình